Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 412 :

Ngày đăng: 13:34 30/04/20


Chủ quán cười cười không nói.



Xem ra mọi người đều hiểu rõ rồi!



Trời đất, mặc bộ trang phục này còn đeo thêm các loại vũ khí để tìm hòm nhiệm vụ khắp núi?



Cảnh này nghĩ thôi cũng thấy thật “feeling”.



Tiểu Xuân và đám thuộc hạ đều không nhịn được cười.



Thẩm Thất lập tức nói: “Tôi không thể đeo mấy đồ trang sức quý trọng như vậy được, nặng lắm! Phải giảm gánh nặng! Mấy người đợi tôi xíu, tôi về thay đồ đã! Cấp bậc này của tôi có mấy bộ trang phục lận!”



Lời của Thẩm Thất như đánh thức mọi người!



Đúng vậy!



Có thể chọn trang phục nhẹ nhất, tiện nhất để mặc mà!



Vũ khí cũng nên cầm loại thoải mái nhất!



Vì vậy, tất cả mọi người đều chạy về thay đồ.



Đợi tới lúc mọi người tập trung lại lần nữa, đều ngầm hiểu ý chọn trang bị ở thôn Tân Thủ.



Được rồi, chỉ có quần áo và vũ khí của thôn Tân Thủ là đơn giản nhất.



Điều này cũng hợp với quy tắc!



Vì vậy NPC chủ quán cũng không nói gì.



Trong game, chỉ cần bạn muốn, thì cởi sạch trang bị, trần chuồng chạy rông cũng được.



Sáu người mặc trang phục tồi tàn của thôn Tân Thủ, cất bước đi dạo.



Tuy trang phục có tồi tàn, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi.



Thực ra nó được làm từ chất liệu thượng hạng được chọn lựa kỹ lưỡng, các mối cắt may cũng rất tinh xảo.



Mấy cậu ấm cô chiêu này sao có thể mặc đồ tồi tàn rách nát mà đi ra ngoài chứ?



Thung lũng này có vẻ không cao lắm, chắc chắn không phải độ cao hàng nghìn mét như trong game đâu nhỉ.



Nếu không, bảo bọn họ chạy, chắc chạy một ngày một đêm cũng không tới mất.



Núi này cao hơn mực nước biển chỉ khoảng 100 mét, không khác gì mấy thành phố có địa hình cao cho lắm.



Vậy nên, người có cơ thể mềm yếu như Thẩm Thất cũng không thành vấn đề.
Gò má Thẩm Thất đỏ bừng.



Cặp mắt phượng của Hạ Nhật Ninh toát lên ý cười, bèn sửa lại xưng hô: “Quan hệ giữa Tiểu Thất và cậu chủ nhà họ Phùng hình như rất tốt nhỉ?”



Thẩm Thất gật đầu.



Văn Nhất Phi, Lưu Nghĩa, Phạm Thành Phạm Ly đều che mặt.



Tức chết đi được!



Kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc rõ ràng, loại thể nghiệm này thật chẳng còn gì để nói!



Trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng vẫn muốn chứng kiến vẻ mặt mù mờ của hai nhân vật chính khi thăm dò đối phương, đúng là chẳng thể tin được!



Thẩm Thất lại có suy nghĩ khác Hạ Nhật Ninh!



Bây giờ bọn họ mới nửa lạ nửa quen thôi!



Đương nhiên phải thăm dò chứ!



“Anh ấy là đàn anh của tôi, trong thời gian ở Đức, anh ấy giúp tôi rất nhiều. Chúng tôi là bạn bè tốt.” Thẩm Thất trả lời: “Thế nào? Tổng giám đốc Hạ cũng biết anh ấy?”



“Sao lại gọi tổng giám đốc Hạ, gọi Nhật Ninh đi!” Văn Nhất Phi, Lưu Nghĩa, Phạm Thành Phạm Ly trăm miệng một lời sửa lại.



Hạ Nhật Ninh cũng không phản đối.



Thẩm Thất đành sửa lời: “Vâng.”



“Ngày mai, Phùng thiếu sẽ đưa em gái cùng tới đây.” Hạ Nhật Ninh tuyên bố tin tức này.



“Cái gì?” Bốn người còn lại ngạc nhiên: “Cậu ta tới làm gì?!”



Sau đó bốn người đều nhìn về phía Thẩm Thất.



Không cần nói gì cả!



Trăm phần trăm là đến vì Thẩm Thất!



Tên Phùng Mạn Luân này có ý với Thẩm Thất từ 4 năm trước, 4 năm này gần gũi bên nhau, ấn tượng của Thẩm Thất dành cho cậu ta hình như rất tốt.



Nói như vậy, Hạ Nhật Ninh đang ở vào tình thế nguy hiểm!



Bốn người cùng nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.



Động tác đồng loạt của bốn người, nhìn đến mức Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh nổi da gà.