Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 413 :
Ngày đăng: 13:34 30/04/20
"Các anh rất thân thiết với anh ấy nhỉ?". Thẩm Thất không nhịn được hỏi.
Trong những năm ở nước ngoài, Phùng Mạn Luân rất ít khi nói về chuyện trong nước với Thẩm Thất.
Hơn nữa cũng không biết nói từ đâu, chuyện hắn và Hạ Nhật Ninh quen biết nhau.
Vì vậy, hiện giờ Thẩm Thất cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Đâu chỉ thân thiết!". Bốn người đồng thành thở dài một hơi: "Quả thực là thân đến mức không thể thân hơn nữa".
Đúng sai ân oán năm đó, thực sự không thể nói rõ trong vài ba câu.
Chi tiết trong đó càng không thể nói rõ ràng.
Hạ Nhật Ninh nói: "Ừ. Coi như là mọi người chào hỏi nhau đi".
Văn Nhất Phi nói: "Bọn họ mà tới thì lại không chơi vui được rồi".
Phạm Thành Phạm Ly cười sâu xa, không nói gì.
Phùng Mạn Luân vẫn tương đối ổn.
Ít nhất hắn làm việc không đến nỗi quá đáng.
Còn Phùng Khả Hân.
Năm đó, cô chính là người bạt tai Thẩm Thất!
Lần này cô theo tới đây, vì mục đích gì thì không tiện nói.
Hai năm qua cô trưởng thành lên nhiều, không ương bướng phách lối như trước nữa, cũng sẽ không đuổi theo bước chân Hạ Nhật Ninh đi khắp nơi.
Nhưng cô sẽ dễ dàng buông tha sao?
Về chuyện này, dù sao mọi người cũng đều cảm thấy không khả quan cho lắm.
Ăn cơm xong, mọi người không về phòng nghỉ ngay, mà cùng nhau ra ngoài ban công, xếp thành một hàng, cùng ngắm bầu trời sao.
Tất cả ai nấy đều có tâm sự riêng, không có ai mở miệng nói chuyện.
Thực ra, như vậy cũng rất tốt.
Bạn bè với nhau không nhất thiết cứ phải ồn ào náo nhiệt, dù náo nhiệt hay yên tĩnh, người bầu bạn bên cạnh luôn luôn ở đây là đủ rồi.
Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất, ngắm dung nhan tinh tế của cô khi vừa tắm xong, cái cảm giác càng nhìn càng thấy thân thuộc, thực sự ngày càng mãnh liệt hơn.
Thẩm Thất chạy vào bếp, thấy Lưu Nghĩa đang ngồi trên băng ghế, lơ đãng đánh trứng trong bát, không nhịn được hỏi: "Cậu sao vậy? Cứ như người mất hồn thế?".
Lưu Nghĩa giờ mới hoàn hồn, đưa trứng cho Thẩm Thất, đáp: "Không có gì".
"Vớ vẩn! Nhìn vành mắt đen sì của cậu xem! Tối qua làm gì, không ngủ ngon à?". Thẩm Thất thực sự muốn lấy một chiếc gương soi vào mặt Lưu Nghĩa: "Trước đây cậu đâu có như vậy!".
Ánh mắt Lưu Nghĩa hơi hoảng loạn và bối rối, nói: "Ơ kìa, không có gì chính là không có gì! Cậu đừng hỏi nữa!".
"Được rồi, cậu phải tự biết chăm sóc bản thân đó. Mình đi làm bữa sáng". Thẩm Thất nói: "Nhớ nhóm lửa giúp mình! Đừng giống như sáng hôm qua, suýt nữa thì đốt cháy cái bếp luôn".
"Biết rồi mà!". Lưu Nghĩa trừng mắt: "Đừng coi thường năng lực học tập của anh Nghĩa nhà cậu!".
Thẩm Thất nhìn quanh, hỏi: "Ơ? Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi đi đâu cả rồi?".
"Chắc là đi nói chuyện?". Lưu Nghĩa thuận miệng đáp.
Thẩm Thất nhìn Lưu Nghĩa chăm chăm, không bình thường, rất không bình thường!
Tiểu Nghĩa nhất định có tâm sự!
Thẩm Thất làm rất nhanh gọn, thoáng cái đã nấu xong trứng, cắm xong cơm, còn nấu xong một bát canh.
Ở đây điều kiện có hạn, mọi người đều không quá cầu kì.
Dù sao tới đây là để trải nghiệm cuộc sống, chứ không phải tới làm cậu ấm cô chiêu!
Thẩm Thất định trộn thêm chút rau dưa, thế là ok rồi!
Nhưng mà bây giờ có thêm Phùng Mạn Luân và Phùng Khả Hân, có phải nên làm nhiều hơn không nhỉ?
Thẩm Thất đang lo lắng, vừa cúi đầu thì thấy Lưu Nghĩa đang châm lửa, liền vội vàng lao tới!
Thẩm Thất cuống quýt đá bớt que củi ra, vậy mới không gây ra hỏa hoạn.
Thẩm Thất xoa xoa tay, nói: "Tiểu Nghĩa, hôm nay cậu rất không bình thường!".
Lưu Nghĩa cúi mặt hỏi lại Thẩm Thất: "Thẩm Thất, mình hỏi cậu một chuyện nhé".
Thẩm Thất gật đầu: "Cậu hỏi đi".
"Cậu nói xem, nếu một người từng rất thích một người khác, vì bị người đó từ chối, liệu có thực sự buông tay không?". Lưu Nghĩa hỏi.
Thẩm Thất ngồi bên cạnh Lưu Nghĩa, nghĩ một chút rồi đáp: "Vậy phải xem yêu có sâu đậm hay không, hay có đáng hay không, hoặc phải xem thời gian dài hay ngắn. Chuyện này rất khó nói. Tình cảm, là chuyện khó lý giải nhất".
"Vậy cậu nói xem, nếu một người đàn ông luôn đáp ứng mọi yêu cầu của một cô gái, vậy có phải là đến bây giờ anh ấy vẫn chưa từng quên cô ta?". Lưu Nghĩa hỏi tiếp.