Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 414 :
Ngày đăng: 13:34 30/04/20
Trong nháy mắt, Thẩm Thất bị câu hỏi này chặn lại.
Cô cũng muốn hỏi vấn đề này.
Nếu một người đàn ông cái gì cũng có thể đáp ứng cho một người phụ nữ, thì người đàn ông đó thích người phụ nữ đó sao?
Có lẽ là thế?
Bởi vì không có đạo lý.
Thế giới này, không có chuyện vô duyên vô cớ mà đối tốt với người khác, cũng không có chuyện không oán không hận mà đối xử không tốt với ai.
Một người đối tốt với một người khác, tóm lại là có cảm tình.
Cũng như chính mình đối tốt với Lưu Nghĩa, là bởi vì cô ấy là chị em kết nghĩa của mình, là bạn của mình, là người nhà, là tri kỷ.
Bản thân mình sẽ không đối xử chân thành như thế với người con gái nào khác.
Có lẽ, đây là khác biệt.
Thẩm Thất thở dài một tiếng: “Có lẽ vậy. Nếu Triển Bác còn sống, tớ nghĩ, tớ sẽ không chấp nhận người con trai khác. Chỉ vì anh ấy đã mất, tớ mới buông bỏ quá khứ.”
Đúng vậy, trí nhớ của Thẩm Thất bị gián đoạn, chính là bắt đầu từ lúc Triển Bác gặp chuyện.
Lúc Thẩm Thất vừa mới tỉnh lại, một thời gian cô đã không thể chấp nhận được sự thật này.
Nhưng vì đứa trẻ trong bụng, cô đã gắng gượng lại.
Nhưng gắng gượng là một chuyện, về mặt tình cảm lại là chuyện khác.
Lưu Nghĩa nghe Thẩm Thất nói như vậy, liền lập tức xoay người lại ôm lấy Thẩm Thất: “Tiểu Thất, tớ nên làm gì bây giờ?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lần này Thẩm Thất thật sự lo sợ, vội vàng vỗ vỗ vào bả vai của Lưu Nghĩa: “Có chuyện gì thì nói với tớ, đừng một mình kìm nén khó chịu trong lòng.”
“Tiểu Thất, cậu biết không? Văn Nhất Phi lúc còn rất nhỏ đã thích Phùng Khả Hân. Hắn từng thổ lộ với Phùng Khả Hân nhưng bị từ chối. Nhiều năm như vậy, Phùng Khả Hân cùng Văn Nhất Phi vẫn chơi với nhau như bạn bè. Nhưng cậu biết đấy, cái loại tình bạn không thuần túy này. Phùng Khả Hân nhờ Văn Nhất Phi chuyện gì, Văn Nhất Phi liền nghĩ cách giúp cô ta.” Lưu Nghĩa thấp giọng nói: “Vậy mà mấy hôm trước, Văn Nhất Phi lại tỏ tình với tớ.”
“Aha!” Thẩm Thất rơi vào trạng thái kinh ngạc đến ngây người.
Tin tức này quá kinh khủng.
Đây là thói quen của Văn Nhất Phi.
Hắn trước kia luôn có kiểu trêu chọc như vậy.
Nếu đối tượng trêu chọc không phải là Phùng Khả Hân, Lưu Nghĩa có lẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng nếu đối tượng trêu chọc là Phùng Khả Hân, bọn họ cứ người qua người lại, giống như đang liếc mắt đưa tình.
Sắc mặt Lưu Nghĩa lại trầm xuống.
Ánh mắt của Phạm Thành Phạm Ly rất sắc bén, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Nhất Phi, cậu ngồi cạnh Tiểu Nghĩa đi. Để cho con gái xới cơm giúp, cậu không biết ngượng sao?”
Văn Nhất Phi vừa định qua đó, Phùng Khả Hân lập tức ngồi giữa Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi, sau đó hỏi Lưu Nghĩa với vẻ mặt vô tội: “Tôi ngồi ở đây không sao chứ? Kỳ thực vài năm trước tôi đã nói với cô, cô thật sự rất đẹp trai. Nếu cô là con trai, tôi chắc chắn đã thích cô rồi. Có điều, nghe nói có rất nhiều bạn nữ đẹp trai giống như cô.”
“Khả Hân.” Phùng Mạn Luân lập tức mở miệng chặn Phùng Khả Hân.
Phùng Khả Hân lập tức không nói.
Lưu Nghĩa bỗng nhiên không muốn ăn nữa, sau khi vội vàng ăn một bát cháo, nói: “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ ăn từ từ.”
Thẩm Thất vừa thấy Lưu Nghĩa không ăn nữa, cũng lập tức bỏ đũa xuống nói: “Tôi cũng ăn no rồi. Tôi cùng Tiểu Nghĩa đi dạo một chút để tiêu hóa thức ăn.”
Trên bàn, hai người con gái đáng ghét đi rồi, trong lòng Phùng Khả Hân rất đắc ý.
Hiện tại, người con trai mà cô ta thích với người con trai trước đây thích cô ta đều ở đây.
Hạ Nhật Ninh cũng bỏ đũa xuống, nói: “Buổi sáng tôi cũng không đói lắm, mọi người ăn từ từ.”
Nói xong, Hạ Nhật Ninh cũng rời khỏi bàn ăn.
Phạm Thành Phạm Ly quăng ánh mắt về phía Văn Nhất Phi, Văn Nhất Phi lập tức nói: “Ôi, tới giờ giao nhận nhiệm vụ với NPC rồi, mọi người cứ ăn đi nhé. Đừng khách khí, tôi đi nhận nhiệm vụ trước đây. Mọi người không biết chứ, chúng tôi mấy ngày nay đều là dựa vào thân phận trong game mà sống đó.”
Nói xong, ba người khẩn cấp rời khỏi bàn ăn.
Một bàn ăn vốn chật khít, nháy mắt liền trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại hai anh em Phùng Mạn Luân và Phùng Khả Hân.
***
(*) bài ngoại: loại bỏ những gì của nước ngoài hoặc liên quan đến nước ngoài.