Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 416 :
Ngày đăng: 13:34 30/04/20
Sắc mặt Thẩm Thất thay đổi, nhìn Hạ Nhật Ninh nói: “Cậu đang nói giúp Văn Nhất Phi?”
“Hai người cũng có thể hiểu là như thế.’ Hạ Nhật Ninh gật đầu, tiếp tục nói: “Rất nhiều chuyện, Nhất Phi không nói được. Người làm bạn như tôi, tự nhiên sẽ nói thay cậu ấy. Lưu Nghĩa, nếu cậu cũng thích Nhất Phi, chi bằng hãy xem sau này cậu ấy làm gì. Nếu như cách làm của cậu ấy khiến cậu khó chịu, cậu mới rời khỏi cũng không muộn. Nhưng, cậu ấy bây giờ vẫn chưa biểu hiện gì, thì đã vội phủ định cậu ấy, điều đó rất không công bằng với cậu ấy. Cậu nghĩ sao?”
“Cậu đối với cậu ấy, thật tốt.” Giọng Lưu Nghĩa không tốt nói: “Cậu đừng quan tâm chuyện của chúng tôi nữa, vẫn nên giải quyết vấn đề của hai người trước. So với chúng tôi, thì chuyện hai người mới gấp rút hơn.”
“Chúng tôi?” Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đồng thời nhìn lấy đối phương, Thẩm Thất nhanh chóng đổi hướng nhìn, lỗ tai liền đỏ ửng.
Mắt phượng Hạ Nhật Ninh nhấp nháy, không tiếp lời Lưu Nghĩa, mà nói: “Cậu rất mong chúng tôi ở bên nhau?”
“Nhảm nhỉ!” sau khi Lưu Nghĩa buộc miệng nói ra, liền im lặng.
Xong rồi, bị đổi phương kích động đến nói ra lời trong lòng.
Ý cười trong mắt phượng của Hạ Nhật Ninh ngày càng rõ ràng: “Xem ra các cậu đều nghĩ như thế cả?”
Lưu Nghĩa giân bừng bừng nhìn Thẩm Thất nói: “Tiểu Thất, cậu xem! Hạ Nhật Ninh nhà cậu chính là chỉ biết ức hiếp tớ!”
Thẩm Thất với vẻ ủy khuất: “Cậu ta không phải của nhà tớ!”
“Thế thì cậu nhanh chóng xuống tay đi chứ! Nhanh chóng nhận cái đứa ăn hại này về nhà! Đừng để cậu ta ở ngoài mưu tài hại người nữa!” Lưu Nghĩa vẫn cứ nóng hừng hực mà nói.
Hạ Nhật Ninh khẽ cười.
Thẩm Thất liền làm mặt quỷ thật xấu với Lưu Nghĩa: “Không quan tâm cậu nữa! Rõ ràng là đang nói chuyện của cậu, bây giờ lại đẩy lên người tớ!”
Lưu Nghĩa than nhẹ một hơi, nói: “Bởi vì giờ có thể nói, chỉ có chuyện của hai người các cậu! Còn tớ và Văn Nhất Phi. Cứ thuận theo tự nhiên. Không cưỡng cầu, không ấm ức là được."
Hạ Nhật Ninh xoay vô lăng, nói: “Phạm Thành Phạm Ly còn phải bận bàn chuyện với Phùng Mạn Luân, Nhất Phi đi đưa Phùng Khả Hân, nghĩ chắc họ cũng có nhiều chuyện cần nói rõ ràng. Chi bằng chúng ta cứ ở đây đợi họ một lúc.”
Thẩm Thất mới phát hiện, họ đã đến một huyện thành nhỏ.
Lưu Nghĩa không ý kiến.
Thực lòng mà nói, bây giờ tâm trạng cô ấy rất rối.
Tiểu Xuân không kiềm được sờ chán.
Tên ăn hàng Tiểu Hạ là người nổi tiếng trong công ty đó!
Hạ Nhật Ninh nhận lấy kẹo bông gòn, đưa cho Thẩm Thất.
Mặt Thẩm Thất đỏ bừng nói: “Một mình tôi ăn không hết.”
“Thế đi giữ lại từ từ mà ăn.” Đôi mắt chân mày Hạ Nhật Ninh đều hiện rõ ý cười.
Thẩm Thất gặm một miếng kẹo bông gòn, mới nói: “Đúng rồi, cậu nói Nhất Phi và Phùng Khả Hân sẽ nói gì với nhau?”
“Thế thì chỉ có hai người họ mới biết được.” Hạ Nhật Ninh nhìn về phương xa với ý vị sâu xa, khóe miệng nở nụ cười cao thâm khó hiểu.
Thực sự, Văn Nhất Phi và Phùng Khả Hân nói gì với nhau, chỉ có hai người họ mới biết được.
Lúc này đây Văn Nhất Phi đang lái xe đưa Phùng Khả Hân quay về.
Suốt chặng đường Văn Nhất Phi nghĩ mãi câu từ.
Phùng Khả Hân cuối cũng đánh vỡ sự im lặng: “Anh có phải có gì muốn nói với em không?”
Văn Nhất Phi than nhẹ một tiếng, đạp phanh xe, quay đầu nhìn Phùng Khả Hân óoi: “Khả Hân, có những lời, chúng ta cần nói rõ ràng với nhau. Anh đã tỏ tình cùng với Lưu Nghĩa, lần này anh nghiêm túc thật. Anh sẽ giữ khoảng cách nhất định với tất cả phái nữ, đặc biệt là những người từng quen, từng bên nhau, từng yêu thầm v.v, đều sẽ tránh xa ra. Cho nên, xin lỗi sau này, anh không thể giống như bây giờ đưa em về nữa.”
Sắc mặt Phùng Khả Hân liền thay đổi.
“Nhất Phi, ý anh là sao? chẳng lẽ nói, chúng ta với tư cách bạn bè cũng không được sao? Lưu Nghĩa bá đạo như thế sao? Anh lại còn chiều theo cô ấy?” Phùng Khả Hân bản năng bắt đầu nói xấu Lưu Nghĩa: “Có phải cô ấy nói với anh, muốn anh giữ khoảng cách với em? Có phải cô ấy nói thế, bởi vì anh từng thích em, cho nên anh mà không giữ khoảng cách với em thì sẽ không chấp nhận anh?”
Văn Nhất Phi nhẹ lắc đầu: “Không phải, Khả Hân, em làm gì mà suy diễn ra nhiều tình tiết như thế? Tiểu Nghĩa không phải loại người đó!”
“Nếu cô ấy không phải loại người như thế, thế thì em là người như thế sao?” Phùng Khả Hân quay đầu ủy khuất nhìn Văn Nhất Phi, mấy năm nay, cô ấy luyện ra một số kỹ năng diễn xuất, nước mắt một lát liền rơi xuống: “Nhất Phi, em cứ nghĩ chúng ta có thể cả đời làm bạn tốt! Em cứ nghĩ, em có thể tin tưởng anh, dựa dẫm anh! Khi đó anh trả lời như thế nào với em? Lần trước chúng ta gặp nhau, chúng ta không phải nói rồi sao? anh sẽ đối với em như trước! Sao anh lại nói lời nuốt lời chứ!”
Văn Nhất Phi khẽ nhíu mày, nói: “Lúc đó anh chưa tỏ tình với Tiểu Nghĩa. Nhưng bây giờ khác rồi. Anh đã tỏ tình, anh phải có hành động thực tế mới được. Anh không thể để Tiểu Nghĩa thất vọng về anh.”