Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 417 :

Ngày đăng: 13:34 30/04/20


“Chúng ta chỉ là bạn mà.” Con mắt Phùng Khả Hân xoay nhanh, nói: “Người mà em thích mãi luôn là Hạ Nhật Ninh, anh biết đó. Chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm nhiều năm nay, chẳng lẽ chỉ vì anh muốn theo đuổi người con gái khác, nói dứt là dứt sao? em trong lòng anh, em có phải giống như đống rác vậy? Muốn nhìn thì nhìn, muốn vứt thì vứt không?”



Văn Nhất Phi nhíu mày nói: “Em biết rõ là không phải như thế mà.”



“Nhất Phi.” Phùng Khả Hân nắm lấy cánh tay của Văn Nhất Phi, nước mắt rưng rưng nói: “Anh yên tâm, anh muốn theo đuổi người khác, em không cản trở anh. Càng không quấy rầy anh. Em chỉ là trân trọng tình cảm cùng nhau lớn lên của chúng ta, em không đánh mất người bạn tốt như anh. Em sẽ giải thích rõ cùng với Lưu Nghĩa, được không?”



Văn Nhất Phi không nói lời nào.



“Nhất Phi. Có phải khi xưa em đối với Thẩm Thất quá dữ, cho nên mới khiến anh không tin em? Em thề được chưa? Em không bao giờ làm chuyện như trước nữa! Anh hai em đã dạy dỗ em rồi, nếu em dám tổn thương Thẩm Thất, thì cả đời e đừng mơ được về nhà.” Lần này Phùng Khả Hân thật sự muốn khóc thật rồi, cô ấy chưa bao giờ nghĩ qua, nghười hung tàn nhất, lại chính là người anh ruột cô ấy tin tưởng nhất từ nhỏ tới lớn. Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy cảnh anh ta máu lạnh tàn bạo như thế, cô ấy cũng không dám tin, Phùng Mạn Luân sẽ là con người như thế.



Vẻ ngoài và bên trong phân hóa hai tính cách đến vậy.



Bề ngoài càng khiêm nhường, trong lòng cành cuồng bạo.



Phùng Khả Hân tiếp tục nói: “Anh nhìn em về lần này, em có nói gì làm gì có lỗi với Thẩm Thất? Không có, em thật sự không dám nữa! Nhất Phi, anh tin em, em thật sự học ngoan rồi. Em không phải Thôi Nguyệt Lam, em không ngốc đến thế, việc tự đào mồ chôn mình em không bao giờ làm cả. Thôi Nguyệt Lam ngu ngốc kia, chẳng qua là đứa con nuôi được lượm về, lại đem mình nghĩ thành phu nhân chính hiệu, cho nên cô ấy mới có kết cục thê thảm như thế. Em không giống cô ấy. Em là đại tiểu thư Phùng gia thật sự, nếu không có Phùng gia, em thật sự không còn gì, rơi vào tuyệt cảnh. Cho nên, em tuyệt đối không để mình làm chuyện ngu ngốc đó. Anh tin tưởng em được không?”



Văn Nhất Phi nghe Phùng Khả Hân nói như thế, ít nhiều cũng có tin một chút.



Thực sự, vừa rồi, tuy sắc mặt Phùng Khả Hân có chút biến đổi, nhưng không có nói sốc gì Thẩm Thất, càng không có hành động tấn công lên người Thẩm Thất.



So với tác phong hành sự khi xưa của cô ấy, đây thực sự có tiến bộ rất lớn.



Chăng lẽ, Phùng Khả Hân học ngoan rồi sao?



Xem ra, cách dạy dỗ của Phùng Mạn Luân vẫn có hiệu quả.


Tiểu Hạ thấy Thẩm Thất đi gõ cửa phòng Hạ Nhật Ninh, không kiềm được nắm chặt tay, chủ tịch à, tôi đã tạo cơ hội cho hai người, cậu phải biết nắm bắt cơ hội đấy!



Tiểu Hạ vẫn muốn tiếp tục xem, Tiểu Xuân trực tiếp kéo Tiểu Hạ đi.



“Làm gì thế? Tớ không dễ gì mới tạo được cơ hội cho thiếu phu nhân và chủ tịch!” Tiểu Hạ vội vã nói.



Tiểu Xuân không chịu nổi lắc đầu, nói: “Ở đây có chuyện rắc rối hơn việc để thiếu phu nhân và chủ tịch cùng ở chung một phòng, chuyện này, cần cậu đi một chuyến.”



“Chuyện gì thế?” Tiểu Hạ liền cảnh giác: “Là Sùng Minh về rồi? Gan của tên này đúng là không nhỏ, tuy nhiên dám về Việt Nam? Lần trước xử lý hắn ta, chưa đủ sao?”



‘Lần này khác, dựa vào tư liệu cho thấy, hắn ta là vì Thẩm Lục mà đến. Trước mắt, chưa đến tỉnh Nghệ An, nhưng đã đến tính G.” Tiểu Xuân trả lời nói: “Cậu còn nhớ chuyện bốn năm trước, chuyện Sùng Minh khắp nơi tìm hacker cao cấp kai không? Xem ra, giấu được bốn năm, có phần không giấu được nữa.”



Tiểu Hạ liền không nói nữa.



“Tuy rằng thiếu phu nhân và chủ tịch đều chưa hồi phục trí nhớ, nhưng chúng ta cũng không thể không quan tâm chuyện của Thẩm Lục. Nói cho cùng, đó là anh hai của thiếu phu nhân. Năm đó, chúng ta cũng thấy rõ, thiếu phu nhân quan tâm anh hai cô ấy tới mức nào. Nếu như Sùng Minh đến tỉnh G muốn gây bất lợi với Thẩm Lục, thiếu phu nhân nhất định bị đả kích mạnh. Tiểu Hạ, chuyện này, thì phiền cậu đi một chuyến rồi. Nếu Thẩm Lục không sao còn tốt, nếu như Sùng Minh ra tay với Thẩm Lục, thì đều dựa vào cậu cả!” Tiểu Xuân đơn giản nói.



Tiểu Hạ liền gật đầu: “Tớ hiểu rồi. Tớ lập tức đi ngay. Mấy năm nay, hành tung của Sùng Minh cứ thực thực ảo ảo. Tớ còn nghĩ hắn ta đã từ bỏ tìm kiếm rồi chứ, không ngờ, cuối cùng vẫn đến.”



“Nó có lẽ là tình cờ chăng.” Tiểu Xuân cười khổ: “Nói cho cùng, một hacker cao cấp, cũng có khi có sơ sót.”



“Tớ biết rồi. Tớ giờ đi xin phép với chủ tịch, lấy việc riêng làm cớ để đi đến tỉnh G.” Tiểu Hạ liền nói: “Bên đây thì nhờ cả vào cậu đấy! Khi có thể tác hợp thì cứ tác hợp, chỉ cần hai người họ bên nhau, tớ không tin là lửa gần rơm mà không bén!”



Tiểu Xuân trừng cậu ấy với hàm ý không tốt lắm: “Cậu giao du với nhiều cô gái như thế, cũng không thấy cậu với ai bén lửa đó thôi!”



Tiểu Hạ liền nói: “Đó sao giống nhau được? Nếu như tớ có thể gặp được người con gái chấp nhận vì tớ mà từ bỏ tất cả, tớ nhất dịnh có thể khiến nó bén lửa!”