Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 422 :

Ngày đăng: 13:34 30/04/20


Triệu Văn Văn tuy xuất thân hào môn, nhưng hào môn ở Việt Nam thì nhiều vô kể.



Có tỉnh nào mà không có vài hào môn chứ?



Còn chưa tính những thành phố lớn nữa.



Làm quan viên cũng không bằng người dẫn đầu bây giờ



Ở tỉnh Nghệ An, người thật sự có tiếng nói chính là Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân.



Đừng thấy Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly cũng ở tỉnh Nghệ An vậy chứ, nguồn gốc của họ không phải ở đây.



Cho nên, hai người nắm đầu nơi này là Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân.



Thân phận những người khác tuy rất đáng chú ý nhưng không phải là người nắm đầu.



Cho nên, Triệu Văn Văn muốn gặp Phùng Mạn Luân, thật sự không phải là chuyện dễ dàng.



Lý do Triệu Văn Văn đồng ý với Từ Vân Khê đến giúp Thẩm Thất dễ dàng như vậy, phải chăng cũng vì muốn nhờ vào giao tình của Thẩm Thất?



Mối quan hệ thân thiết của Phùng Mạn Luân và Thẩm Thất, cũng đâu có gì bí mật.



Triệu Văn Văn nói thế với Thẩm Thất, một là vì lợi dụng giao tình, hai là vì muốn biết mối quan hệ giữa Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân.



Bây giờ xem ra, giữa bọn họ thật sự không có gì.



Triệu Văn Văn thấy Thẩm Thất nhiệt tình giúp đỡ cho buổi gặp mặt, cuồi cùng trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.



Sau khi Phùng Mạn Luân ngắt máy, liền quay sang nói với trợ lý: “Cuộc họp hai giờ trưa nay dời lại ba giờ đi.”



“Dạ, Phùng tổng.” Trợ lý trả lời ngay.



Theo Phùng Mạn Luân bao nhiêu năm nay, trợ lý hiểu rất rõ tính cách của Phùng Mạn Luân.



Chỉ cần là việc liên quan đến Thẩm Thất,thì những việc khác sẽ được đẩy lùi về sau.



Phùng Mạn Luân ngay lập tức nhận lấy áo khoác và chìa khóa của thư ký đưa qua, nói: “Hôm nay mọi người không cần đi theo tôi, ba giờ tôi sẽ quay về họp.



Phùng Mạn Luân lái xe qua đó, trên đường ghé ngang tiệm hoa, đã vào mua một bó tulip.



Anh ấy đã bỏ lỡ buổi hôn lễ trên game, cho nên, quyết tâm không thể bỏ lỡ cô ấy trong đời thực.




“Dạ, cũng gần rồi anh.” Mấy bữa nay chắc cũng đủ hết rồi.” Thẩm Thất suy nghĩ rồi nói: “Nắm chắc át chủ bài trong tay rồi thì những người khác không đáng để lo.”



“Trên tay anh có vài cô người mẫu, tuy không sánh bằng Triệu Văn Văn, nhưng cũng có chút tên tuổi. Có cần anh đưa qua cho em không?” Phùng Mạn Luân hỏi.



Thẩm Thất lắc tay: “Không cần phiền phức đâu, Phạm Thành Phạm Ly đã kiếm cho em nhiều người mẫu đẹp từ công ty rồi. Nguồn lực của họ nhiều, dùng của họ là đủ rồi. Hôm nay mẹ nuôi đã giúp em mời Triệu Văn Văn, là em đã yên tâm dược một nửa rồi. Giờ thì chỉ chờ đến ngày trỉnh diễn thôi. Chỉ cần không có sai sót, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”



“Được thôi.” Phùng Mạn Luân có vẻ hơi thất vọng: “Còn về phía khách hàng, anh đã giúp em phát hết thư mời ra rồi, nể mặt của anh, bọn họ nhất định sẽ đến!”



Thẩm Thất làm vẻ mặt hài hước: “Cũng may có mọi người giúp đỡ. Nếu không chương trình s.a đầu tiên của em, có người đến xem hay không cũng là một vấn đề.”



“Đừng nói vậy chứ. Đối với anh mà nói, việc giúp em là chuyện đương nhiên. Chúng ta là người một nhà mà.” Phùng Mạn Luân nói.



“Ừm.” Thẩm Thất nhìn thời gian và nói: “Ôi, hai giờ mấy rồi, có phải chiều nay anh còn có việc không, em không phiền anh nữa. Cũng tới giờ em phải quay về rồi, em phải giám sát bên thi công, nếu không sẽ dễ có sai sót lắm.”



“Được rồi, em đi làm đi.” Phùng Mạn Luân nhìn mặt Thẩm Thất vẻ không nỡ, nói: “Đừng vất vả quá, cần giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng nhé.”



Thẩm Thất gật đầu, mang theo bó tulip rời khỏi.



Về đến khu vực sự kiện, Thẩm Thất vừa bước vào cửa đã thấy người mà không bao giờ nghĩ là sẽ đến.



Thẩm Thất bất ngờ: “Hạ Nhật Ninh? Sao anh lại đến đây?”



Hạ Nhật Ninh đang ngồi liền đứng bật dậy, trả lời từ tốn: “Đi ngang.”



Tiểu Xuân và Tiểu Hạ cùng nhau ho nhẹ một tiếng.



Người đi ngang này có vẻ cũng kiên nhân lắm, ngồi đợi suốt một tiếng đồng hồ.



Thẩm Thất cười: “Chỗ này hơi lộn xộn, anh đừng chê nhé.”



“Không cò gì, chuyện cười thì đợi đến ngày trình diễn rồi hãy cười.” Hạ Nhật Ninh tặc lưỡi rồi nói: “Tôi chỉ muốn nhìn xem, s.a mà cô muốn cạnh tranh với tập đoàn Hạ thị chúng tôi, rốt cuộc chuẩn bị thế nào rồi.”



Thẩm Thất bị anh ta nói sốc, không biết phải nói gì cho phải.



Hạ Nhật Ninh chuyển ánh mắt dến bó hoa tulip trên tay Thẩm Thất, rồi hỏi: “Ai tặng hoa cho cô vậy?”



“Sư Huynh của tôi.” Thẩm Thất trả lời qua loa.



“Xấu thật đấy.” Hạ Nhật Ninh vừa nghe được do Phùng Mạn Luân tặng, liền ra vẻ không vui: “Cô không hợp với hoa tulip.”