Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 431 :

Ngày đăng: 13:34 30/04/20


Văn Nhất Phi đột nhiên bị vấn đề của Hạ Nhật Ninh làm khó.



Văn Nhất Phi đã biết trước sẽ có một ngày như vậy, nhưng hắn không ngờ lại là trường hợp trước mắt.



Văn Nhất Phi nhìn ánh mắt Hạ Nhật Ninh, cười khổ một tiếng nói: “Nếu như tôi nói, hai người trước kia là vợ chồng, cậu có tin không?”



Hạ Nhật Ninh lập tức trợn trừng mắt.



Nhưng hắn nhanh chóng hỏi lại: “Nếu như tôi với cô ấy là vợ chồng, vì sao một chút ấn tượng liên quan đến việc kết hôn tôi cũng không có? Trong nhà cũng không có dấu vết gì chứng tỏ tôi đã kết hôn? Ảnh cưới đâu? Giấy đăng kí kết hôn đâu? Tín vật đính ước đâu?”



“Nhật Ninh, không phải tôi không muốn nói, mà nói cũng không có ý nghĩa gì cả. Nếu cậu không thể tự mình nhớ ra được thì tất cả những lời người khác nói cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Chỉ có khi nào cậu tự mình nhớ ra mới chính là kí ức thuộc về cậu mà thôi.” Văn Nhất Phi thở dài một tiếng: “Có lẽ đây là kiếp nạn của cậu và Tiểu Thất. Có duyên phận với nhau hay không đều phải dựa vào bản thân hai người rồi. Hơn nữa, tôi thật sự không thể nói quá nhiều. Dù sao năm đó cũng là cậu thiếu nợ Tiểu Thất. Tiểu Thất cho tới bây giờ cũng chưa từng có lỗi với cậu, ngược lại, cậu lại làm cô ấy tổn thương quá nhiều lần.”



Hạ Nhật Ninh không dám tin những lời Văn Nhất Phi vừa nói.



“Tôi biết bây giờ cậu sẽ không tin lời tôi nói, bởi vì cậu của hiện tại không còn giống cậu của trước kia nữa.” Văn Nhất Phi liếm môi một cái, khó khăn nói ra: “Tiểu Thất cũng mất trí nhớ rồi, người thông minh như cậu chẳng lẽ còn không hiểu rõ quan hệ bên trong sao?”



“Trước kia tôi không nghĩ tới quan hệ bên trong, nhưng sau khi cậu nói chúng tôi là vợ chồng, tôi cũng biết, mọi chuyện vốn không đơn giản như vậy…” Ánh mắt Hạ Nhật Ninh hiện lên một tia kiên định: “Tôi nhất định sẽ nhớ ra được mọi chuyện trước kia!”



Văn Nhất Phi vỗ bả vai Hạ Nhật Ninh: “Tôi tin cậu, hai người có thể gặp lại nhau chứng tỏ duyên phận giữa hai người chưa hết. Chỉ cần cố gắng thì không có chuyện gì không làm được. Chỉ là lần này, Nhật Ninh, thân là bạn bè, tôi nói thật cho cậu biết, cậu đừng làm tổn thương Tiểu Thất nữa. Có một người phụ nữ yêu cậu như vậy cũng không dễ dàng gì. Nếu như Tiểu Nghĩa cũng có thể yêu tôi như thế thì cho dù phải bỏ lại tất cả tôi cũng không tiếc. Tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào vì tình yêu mà dám từ bỏ tất cả như vậy, thậm chí còn làm tổn thương chính mình, giày vò chính mình, chỉ vì yêu cậu mà thôi…”



“Tôi…” Hạ Nhật Ninh lập tức nghẹn lời, ngẩng dầu nhìn Thẩm Thất ở phía xa.



Thẩm Thất ở phía xa đang mặc trang phục dạ hôi, đi vòng quanh cùng khách khứa, cả người toát ra khí chất cao quý, khiến người khác đặc biệt chú ý.



Dường như cô cảm nhận được Hạ Nhật Ninh đang nhìn chăm mình chăm chú, Thẩm Thất cũng nhìn về phía bên này.



Chạm vào ánh mắt Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất cười rạng rỡ.



Nụ cười này của cô khiến trái tim Hạ Nhật Ninh đập nhanh hơn một chút.



Cô ấy từng là vợ mình sao?



Vợ?
“Đương nhiên biết rồi!” Từ Vân Khê ẩn ý nói với Thẩm Thất: “Mẹ nuôi dặn con một câu, chuyện của người khác con bớt can thiệp vào thì hơn. Triệu Văn Văn và Phùng Mạn Luân đều không phải là người đơn giản!”



“Mẹ nuôi!” Thẩm Thất ngẩn ngơ: “Mẹ không phải có lời muốn nói với con sao?”



“Cái khác thì mẹ cũng không dám nói. Tóm lại, việc công và việc tư phải phân rõ ràng, đừng nói vào làm một chuyện.” Từ Vân Khê tiếp tục nói: “Triệu Văn Văn này trên phương diện công việc không thể bắt bẻ được chuyện gì, nhưng về bản chất thì cô ta vẫn có tính khí đại tiểu thư. Còn Phùng Mạn Luân, mẹ cũng khó mà diễn tả được. Tuy tuổi còn trẻ nhưng suy nghĩ lại khá thấu đáo. Hắn ta đối xử với con không tệ, nhưng mẹ vẫn luôn cảm thấy giữa hai người có ngăn cách gì đó. Hắn ta tốt với con không giống những người khác. Hai người làm bạn là được, không cần dây dưa quá nhiều.”



Thẩm Thất gật đầu.



“Còn nữa, chuyện của Hạ Nhật Ninh, mẹ cũng không biết nói gì… Tùy duyên đi, không cần cưỡng cầu bất cứ chuyện gì. Mặc kệ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ hiện tại trở thành thế nào, cũng đừng cưỡng cầu.” Ánh mắt Từ Vân Khê phức tạp nhìn Thẩm Thất: “Tử Dao chỉ có một đứa con gái là con, nếu như con xảy ra chuyện gì thì Tử Dao sẽ suy sụp…”



“Mẹ nuôi, mẹ đừng dọa con như thế!” Thẩm Thất hờn dỗi nói: “Con và Hạ Nhật Ninh đâu có chuyện gì…”



Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê đồng loạt thở dài.



“Được rồi, nếu như con và Hạ Nhật Ninh có chuyện gì thì nhất định sẽ nói cho hai người biết.” Thẩm Thất thấy Từ Vân Khê lo lắng, cô đành an ủi: “Mẹ cũng đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, vui vẻ đi chơi là được rồi.”



“Được rồi, mẹ cũng không phải trẻ con, mẹ tự có tính toán! Mẹ nuôi tin tưởng con!” Từ Vân Khê vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Thất: “Những điều nên dặn mẹ đã dặn rồi, có thể yên tâm đi chơi vài ngày. Mấy ngày nay quay chương trình mệt muốn chết. Cũng may kết thúc rồi, tranh thủ nghỉ ngơi hồi phục…”



Đang nói chuyện, Triệu Văn Văn đi tới…



“Tiểu Thất, chị Khê, Tiểu Nghĩa, uống một ly chứ?” Triệu Văn Văn cầm ly rượu tới:



“Ăn mừng sự thành công của S.A.”



Những người khác cũng cười rộ lên, đồng loạt nâng ly.



Triệu Văn Văn uống một hơi cạn sạch, Từ Vân Khê biết Triệu Văn Văn tới tìm Thẩm Thất để nói ra suy nghĩ của mình, liền lôi Lưu Nghĩa đi: “Chúng tôi đi chào hỏi người khác, hai người nói chuyện đi.”



Triệu Văn Văn gật đầu cười.



Chờ Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa rời đi, Triệu Văn Văn ngồi trước mặt Thẩm Thất, mỉm cười nói: “Tiểu Thất, giúp tôi một việc, ngày mai giúp tôi hẹn Phùng Mạn Luân ra ngoài một chút, được không?”