Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 432 :

Ngày đăng: 13:34 30/04/20


Thẩm Thất nhớ lại dáng vẻ tức giận của Phùng Mạn Luân, cô suy nghĩ rồi nói: “Tại sao cô không tự hẹn anh ấy? Nếu hai người hẹn hò, tôi ở giữa hình như không hợp thì phải?”



Triệu Văn Văn cười nói: “Cô là cô gái thông minh. Cô muốn tránh bị nghi ngờ không?”



Thẩm Thất lặng lẽ gật đầu.



“Cô có người mình thích rồi?” Mắt Triệu Văn Văn cong lên: “Để tôi đoán nhé, là Hạ Nhật Ninh phải không?”



Thẩm Thất không phủ nhận.



Một buổi tối, hai người tuy không đứng cùng nhau. Nhưng anh nhìn tôi tôi nhìn anh liếc mắt đưa tình rất lâu rồi.



Đồ ngốc cũng nhìn ra được.



Hai người này rõ ràng là có ý với nhau.



Tuy chưa làm bước cuối cùng nhưng hai người họ cũng làm gần hết rồi.



Triệu Văn Văn cười nói: “Vậy là tôi yên tâm rồi, cô hẹn giúp tôi đi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu.”



Thẩm Thất cắn môi đáp: “Tôi giúp cô thế nào?”



“Cứ bảo Phùng Mạn Luân 8 giờ sáng mai đợi tôi ở nhà thờ trên đường Giang Sơn.” Triệu Văn Văn nói: “Cô nói với anh ấy, trong tay tôi có thứ anh ấy thấy hứng thú.”



Nói xong câu này, Triệu Văn Văn quay người rời đi.



Thẩm Thất nhớ lại lời của Từ Vân Khê, quả nhiên Triệu Văn Văn này cũng không phải là người đơn giản.



Thông minh, kiến thức sâu rộng, biết cách tấn công.



Triệu Văn Văn giao vấn đề khó này cho Thẩm Thất, cô muốn từ chối cũng không còn cơ hội nữa.



Thẩm Thất chỉ có thể miễn cưỡng đi tìm Phùng Mạn Luân.



Khi Thẩm Thất đến đó Phùng Mạn Luân đang bàn chuyện với người khác.



Nhìn thấy Thẩm Thất đến Phùng Mạn Luân lập tức dừng cuộc nói chuyện với đối phương lại, hắn đi về phía Thẩm Thất, khóe miệng mang theo ý cưới: “Thế nào, có thấy vất vả không?”



Thẩm Thất lắc đầu cười nói: “Cũng được, còn có thể kiên trì.”



Phùng Mạn Luân buông ly rượu trong tay xuống, hắn gọi hai ly nước ép trái cây, một ly chuyển cho Thẩm Thất: “Uống nhiều nước hoa quả một chút, uống ít rượu thôi.




“Mệt, vừa nãy suýt nữa ngủ quên rồi nhưng bây giờ lại không ngủ được nữa.” Thẩm Thất nói.



“Hả? Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Hạ Nhật Ninh hỏi.



“Bây giờ em cũng không biết mình làm sao. Em luôn cảm thấy rất nhiều việc thoát ra khỏi sự kiểm soát của mình.”



Dù sao thì Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng chỉ là bạn bè trên mạng, vợ chồng trong game thôi nói với anh chắc không sao đâu nhỉ?



“Nói thử xem nào.” Hạ Nhật Ninh nói.



“Hình như em có cảm giác đặc biệt với một người đàn ông.” Thẩm Thất đấu tranh rất lâu mới gõ được dòng này: “Nhưng giữa bọn em là không thể. Hơn nữa khoảng cách thân phận của bọn em quá lớn, những mặt khác cũng không tương xứng.”



Dòng chữ này của Thẩm Thất làm tim Hạ Nhật Ninh đập nhanh hơn, ngón tay gõ chữ của anh hơn run rẩy: “Vậy sao? Đó là người đàn ông thế nào mà lại khiến em ngưỡng mộ như vậy?”



“Là một đế vương tàn bạo, lạnh lùng, tàn nhẫn, tàn sát quyết đoán trong miệng người khác. Ở trước mặt em thì lại nhã nhặn giống như bạn cũng đã quen rất lâu rất lâu. Em không thể đánh giá người đàn ông này được. Vì em nghĩ bất cứ đánh giá nào cũng không thể miêu tả được dáng vẻ của anh ấy.” Thẩm Thất vừa gõ vừa đọc ra đoạn thoại này. “Có lẽ anh sẽ không tin, nhưng em thật sự có cảm giác giống như là số phận đã âm thầm sắp xếp cho em xuất hiện ở nơi này là để chờ đợi gặp được một người.”



Trái tim Hạ Nhật Ninh đập nhanh hơn: “Vậy sao? Người đó là ai?”



Nói đi, mau nói đi!



Mau nói cho anh biết người em thích có phải anh không?



Nếu người em thích cũng là anh vậy thì giữa hai chúng ta còn có trở ngại gì nữa?



“Em không dám nói. Thân phận của anh ấy quá nhạy cảm.” Thẩm Thất do dự, cô vẫn không dám nói ra.



Hạ Nhật Ninh, cả thế giới có ai không biết tên của anh ấy?



Nhưng bản thân nói với bạn trên mạng lời như vậy có bị đối phương chê cười không?



Giống như việc một người bình thường nói với người khác mình thích ngôi sao điện ảnh vậy, có lẽ sẽ bị người khác chê cười mất?



“Không sao, chúng ta chỉ nói chuyện bình thường, không cần căng thẳng.” Hạ Nhật Ninh đã dùng chiêu dẫn dắt từng bước ra rồi, lúc này anh rất muốn biết người Thẩm Thích có phải anh không?



“Anh ấy là...” Thẩm Thất vừa gõ ra ba chữ Hạ Nhật Ninh, còn chưa kịp gửi đi thì máy tính kêu “bụp” một tiếng, đột nhiên màn hình đen xì!



Thẩm Thất ngây người.



Hạ Nhật Ninh ngây người.