Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 433 :
Ngày đăng: 13:34 30/04/20
Chuyện này là sao?
Tại sao cứ đến thời khắc quan trọng, máy tính không sập nguồn thì cũng mất mạng?
Thẩm Thất nhìn quanh một lượt, thì ra cô không cẩn thận đạp vào máy chủ nên máy mới bị tắt.
Kệ đi, không lên nữa.
Gặp lại anh cô sẽ giải thích sau.
Hạ Nhật Ninh vô cùng mong chờ hồi âm của Thẩm Thất, sau đó hắn thấy avatar của đối phương tối thui.
Hạ Nhật Ninh muốn lật bàn!
A a a, có cần phải như vậy không?!
Tại sao lần nào cũng thế chứ!
Lần nào cũng nhằm đúng thời khắc quan trọng!
Không được, tối nay nếu không hỏi cho rõ ràng, hắn không ngủ được!
Hạ Nhật Ninh cầm áo khoác, đi thẳng về phía biệt thự của Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.
Nhưng lúc Hạ Nhật Ninh tới dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên phòng Thẩm Thất, đúng lúc cô đang tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Nghĩ tới việc cô đã vất vả cả ngày, Hạ Nhật Ninh bỗng không muốn lên đó nữa.
Đau lòng.
Không nỡ.
Sao bản thân lại trở nên nóng nảy hấp tấp vậy nhỉ?
Trước đây anh không hề như thế!
Chẳng lẽ anh trẻ lại rồi?
Hạ Nhật Ninh cười nhạo bản thân mình, xoay người rời đi.
Ngày thứ hai sau buổi công diễn đầu tiên, Triệu Văn Văn quả nhiên ở nhà thờ Giang Sơn Lộ đợi Phùng Mạn Luân.
Lúc Phùng Mạn Luân xuất hiện, thời gian vừa đúng 8 giờ, không sớm không muộn.
Vừa vào cửa đã thấy nhà thờ rất yên tĩnh.
Chỉ có duy nhất Triệu Văn Văn mặc váy đen liền thân, tô son đỏ thắm ngồi trên ghế, im lặng đọc sách.
Không thể phủ nhận, khí chất của Triệu Văn Văn rất mạnh mẽ, mang hơi hướng nữ vương.
Con ngươi Triệu Văn Văn co lại, bước nhanh về phía đó, kích động hỏi: “Trình Thiên Cát, sao anh lại ở đây?!”
Trình Thiên Cát phóng khoáng lắc chân, thuận miệng trả lời: “Anh đến xem em tỏ tình!”
Sắc mặt Triệu Văn Văn thoắt cái trắng nhợt: “Chuyện vừa nãy anh đều thấy hết rồi?”
“Đúng vậy.” Trình Thiên Cát ngẩng đầu, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên vách tường bên đó các thiên sứ đang vui vẻ bay lượn.
“Em…” Triệu Văn Văn cắn môi.
“Không cần giải thích gì cả. Chọn Phùng Mạn Luân có lẽ là quyết định đúng đắn.” Trình Thiên Cát tiếp tục nói: “Nhưng mà, anh vẫn phải nói một tiếng cảm ơn.”
“Cái gì?” Triệu Văn Văn mờ mịt nhìn Trình Thiên Cát.
“Em nói, em không đối phó Thẩm Thất mà sẽ làm bạn với cô ấy. Chỉ cần câu nói này thôi đã đủ để anh cảm ơn em rồi.” Trình Thiên Cát nghiêm túc nhìn Triệu Văn Văn: “Nếu em làm tổn thương Tiểu Thất, anh sẽ không tha thứ cho em.”
“Anh cũng biết Thẩm Thất?” Triệu Văn Văn biến sắc, cả cơ thể như chim sợ cành cong.
Tại sao đám đàn ông xuất sắc bên cạnh cô đều quen Thẩm Thất?!
Hơn nữa còn đánh giá Thẩm Thất rất cao!
“Đâu chỉ là biết. Anh còn nợ cô ấy một lời giải thích, nợ cả một câu xin lỗi.” Trình Thiên Cát thở dài: “Chỉ là không biết, đời này liệu còn có cơ hội nữa không. Giờ đây cô ấy đã quên anh, hoàn toàn không biết trên thế giới này có một người như anh tồn tại, có lẽ, câu xin lỗi này sẽ chẳng bao giờ được nói ra.”
“Vậy nên anh ở lại chỉ để cảnh cáo em không được làm gì bất lợi với Thẩm Thất. Phải không?” Triệu Văn Văn cụp mắt, gương mặt cam chịu: “Em hiểu rồi. Anh yên tâm, em sẽ không làm gì cô ấy cả. Em không có cái gan ấy.”
“Em luôn là một cô gái thông minh. Trước giờ vẫn vậy.” Trình Thiên Cát cười nhìn Triệu Văn Văn.
“Có thông minh hơn nữa thì cũng để làm gì đâu? Vẫn không giữ được anh đấy thôi!” Triệu Văn Văn cười khổ.
“Cô bé ngốc. Phải hạnh phúc nhé, anh đi đây.” Trình Thiên Cát nhảy phắt từ trên bàn xuống, xoay người rời đi.
Triệu Văn Văn không ngăn anh lại, chỉ hỏi một câu: “Chúng ta còn gặp lại chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Trình Thiên Cát vừa đi vừa nói: “Nếu em bảo vệ tốt cho Tiểu Thất, chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại.”
Mắt Triệu Văn Văn ươn ướt, nhưng cô lại cười rộ lên: “Được, anh nói rồi đó nhé! Em tin câu này của anh rồi.”
Trình Thiên Cát không trả lời, đẩy cửa rời đi.
Triệu Văn Văn đứng dựa vào bàn, nhắm mắt lại.
Đôi môi hồng thắm cũng không giấu được gương mặt tiều tụy của cô.
Đời người có rất nhiều thứ muốn mà không được.
Lúc nhỏ là Trình Thiên Cát, lớn lên là cả gia tộc!