Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 434 :

Ngày đăng: 13:34 30/04/20


Ai ai cũng nói cô là con gái cưng của trời, muốn gió được gió muốn mua có mưa.



Nhưng có ai biết rằng, công chúa cao quý đến đâu cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình?



Công chúa Ann trong "Kỳ nghỉ ở Rome, chẳng phải cũng có khổ tâm riêng sao?



Huống hồ là Triệu Văn Văn cô?



Là tiểu thư nhà họ Triệu, từ nhỏ Triệu Văn Văn đã lớn lên trong sự chiều chuộng vô hạn.



Nhà họ Triệu đông người, con cháu đầy đàn. Nhưng không một ai được chiều chuộng bằng Triệu Văn Văn.



Cô thích làm gì thì làm cái đó.



Muốn làm người mẫu, nhà họ Triệu liền cho cô làm người mẫu.



Muốn đi chơi liền đi chơi thỏa thích.



Sinh nhật mười sáu tuổi của Triệu Văn Văn, nhà họ Triệu tổ chức cho cô một bữa tiệc cực kì long trọng, đồng thời đặt làm riêng cho cô một chiếc vương miện trị giá mấy triệu.



Nghe nói, châu báu khảm lên chiếc vương miện ấy, tốn tổng cộng hơn trăm viên kim cương, hơn mười viên ngọc trai cao cấp.



Riêng việc khảm châu báu lên đã có giá mười triệu đô la Mỹ.



Chưa kể đến các khoản tiền khác để làm vương miện.



Vì chiếc vương miện này, Triệu Văn Văn và nhà họ Triệu đã trở thành chủ đề giải trí hồi đó.



Gần như tất cả mọi người đều bàn tán về chiếc vương miện giá trị cực khủng này.



Nhà họ Triệu làm giàu ở Macao, về sau liên tục chiến đấu ở các chiến trường nội địa, đầu tư vào các ngành kinh tế.



Cuối cùng trở thành một gia tộc như ngày hôm nay.



Vì vậy tiệc sinh nhật của Triệu Văn Văn, các phóng viên trong nước và Hong Kong đều tập trung lại đây để bắt được tin tức gì đó.



Ngày sinh nhật hôm đó, Triệu Văn Văn ăn mặc lộng lẫy, đầu đội vương miện. Chỉ mới mười sáu tuổi, cô đã có chiều cao 1m75, thân hình xinh đẹp và dung nhan tuyệt mỹ.



Sự xuất hiện của cô làm rung động trái tim của bao người.



Là nữ chủ nhân của buổi tiệc, Triệu Văn Văn thành thục xã giao với mỗi vị khách.



Khi cô cảm thấy hơi mệt, định nghỉ ngơi một chút, thì một ly nước đưa tới trước mặt cô: "Mới mười sáu tuổi đầu, uống ít rượu thôi".



Triệu Văn Văn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ là một người đàn ông trẻ tuổi trông không tệ nhưng phong thái rất tuyệt.
Cuối cùng cô vẫn giấu nhẹm chuyện này đi.



Nhà họ Triệu treo thưởng rất lâu, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.



Hai năm sau, Triệu Văn Văn quyết định đi lên con đường người mẫu.



Trong một lần Triệu Văn Văn tham gia cuộc thi tầm quốc tế, cô gặp lại Trình Thiên Cát một lần nữa.



Trình Thiên Cát sau hai năm đã lột bỏ vẻ ngây ngô, toàn thân lộ vẻ khôn khéo hơn không ít, lại khiến ít ai có thể chống cự.



"Đã lâu không gặp". Trình Thiên Cát chào hỏi Triệu Văn Văn: "Cảm ơn em năm đó đã bỏ qua cho tôi, nếu không chắc tôi đứt gánh giữa đường rồi".



Triệu Văn Văn nhìn hắn chăm chú: "Tại sao năm đó anh lại muốn trộm vương miện của em?".



"Vì đó là nhiệm vụ của tôi". Trình Thiên Cát mỉm cười, giơ tay chạm nhẹ lên má Triệu Văn Văn: "Em gầy đi nhiều rồi. Nhưng mà đẹp hơn trước".



Ánh mắt Triệu Văn Văn lóe lên, đáp: "Em đoán đúng rồi. Sở dĩ em muốn làm người mẫu, là vì chỉ có làm người mẫu, mới có cơ hội gặp lại anh".



"Ồ? Sao lại tự tin như vậy?". Trình Thiên Cát hỏi lại.



"Vì anh là đạo chích mà! Anh sẽ theo dõi mỗi sự kiện lớn". Triệu Văn Văn nhìn Trình Thiên Cát chăm chú: "Nếu chỉ làm tiểu thư nhà họ Triệu, có thể có bao nhiêu sự kiện lớn chứ? Còn làm người mẫu thì khác, có thể tham gia vô số cuộc họp long trọng, xuất hiện ở một nơi nào đó anh có thể sẽ ra mặt".



"Em đang tìm tôi?". Trình Thiên Cát ngạc nhiên hỏi cô: "Vì sao?".



"Vì anh đã cướp đi nụ hôn đầu của em, nợ em một câu trả lời". Triệu Văn Văn nhẹ nhàng đáp.



Trình Thiên Cát sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười: "Không phải chứ! Đó là nụ hôn đầu của em? Vậy em bảo tôi phải làm sai đây? Em là đại tiểu thư, còn tôi chỉ là một tên trộm!".



Triệu Văn Văn không đáp lại.



"Thôi được rồi thưa cô ngốc. Đừng nghĩ lung tung nữa. Cùng lắm thì tôi cho em hôn lại là được chứ gì!". Trình Thiên Cát giơ tay nhéo mũi Triệu Văn Văn: "Chúng ta không thích hợp. Cách biệt một trời một vực, mãi mãi không thể ở bên nhau".



"Chưa thử sao biết?". Triệu Văn Văn hỏi vặn lại.



"Vì tôi biết! Tôi là người sống qua hôm nay, ngày mai không biết sẽ chết ở đâu. Tôi không thể cho ai một mái ấm". Trình Thiên Cát cười khẽ: "Em mới mười tám tuổi, em còn rất nhiều cơ hội".



"Nếu em nói em sẵn sàng chờ anh thì sao?". Triệu Văn Văn tiếp tục chất vấn.



"Vậy cả đời em cũng không chờ được". Trình Thiên Cát thở dài: "Tốt nhất em nên làm việc của em, tôi đi đây".



"Anh muốn đi đâu?". Triệu Văn Văn cố chấp hỏi.



"Tất nhiên là đi ăn trộm rồi". Trình Thiên Cát cười ha ha đáp.