Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 439 :
Ngày đăng: 13:34 30/04/20
“Một ít việc nhà.” Lưu Nghĩa lúc này mới phát hiện, bản thân vẫn bị Văn Nhất Phi ôm lấy, vùng vẫy một lúc, Văn Nhất Phi mới lưu luyến không thôi mà buông tay.
“Được rồi, tôi không sao, điều cần giải thích cậu cũng giải thích rồi, điều tôi cần nghe cũng nghe rồi. Tôi đi tìm Tiểu Thất.” Lưu Nghĩa quay muốn đi.
Văn Nhất Phi lần nữa kéo lấy tay cô ấy, đáng thương tội nghiệp nói: “Anh muốn ôm em một lúc nữa, chỉ đơn thuần là ôm thôi.”
Miệng Lưu Nghĩa khẽ động, không từ chối.
Văn Nhất Phi quan sát sắc mặt, thấy Lưu Nghĩa không từ chối, lần đầu tiên trân trọng yêu quý mà ôm lấy Lưu Nghĩa vào lòng.
Dáng người Lưu Nghĩa khá cao, chỉ thấp hơn Văn Nhất Phi 7 hoặc 8cm, cho nên không thể giống Thẩm Thất thế kia chim non dựa người mà dựa vào lòng Hạ Nhật Ninh như thế mà ôm Văn Nhất Phi.
Cho nên hai người ôm nhau, càng giống hai người đồng tính ôm lấy nhau.
Khi có đi ngang qua, đều một vẻ kinh diễm.
Sau đó là vẻ đáng tiếc.
Anh đẹp trai tốt lành như thế, đều thuộc về nhau rồi!
Văn Nhất Phi quả nhiên rất ngoan ngoãn.
Nói ôm quả thật chỉ là ôm thôi, anh ấy rõ ràng trong lòng ngứa ngáy, rất muốn hôn Lưu Nghĩa, nhưng anh ấy không dám.
Không phải sợ bị vật qua vai, là sợ Lưu Nghĩa thẹn quá hóa giận, không quan tâm anh ấy nữa.
Bây giờ Văn Nhất Phi cuối cùng đã tìm được cảm giác mối tình đầu.
Cẩn thận tỉ mĩ, chỉ sợ có chút sai sót sẽ mất đi đối phương.
Đây mới là tình yêu thật sự.
Lại nói Hạ Nhật Ninh.
Sau khi nghe nói Thẩm Thất xuất hiện bên thành phố bên cạnh, không nói tiếng nào, liền lái xe qua đó.
Không tới nửa tiếng, thì trực tiếp chạy đến trước mặt Thẩm Thất.
Thẩm Thất khi thấy Hạ Nhật Ninh, cả người đều ngây cả ra.
Bởi vì biểu cảm của Hạ Nhật Ninh quá dọa người đi!
Hạ Nhật Ninh liền từ trong xe đi xông ra, liền kéo lấy cửa xe của Thẩm Thất, cứ thế mà nhìn chằm chằm Thẩm Thất, nhưng lại không nói một tiếng nào.
Thẩm Thất giật mình: “Hạ Nhật Ninh? Sao cậu lại ở đây?”
Mắt phượng Hạ Nhật Ninh khẽ híp lại, nhưng lại liền buông tay ra, đứng thẳng người, quay lưng lại với Thẩm Thất hít sâu một hơi.
Bình tĩnh bình tĩnh. Sao mình lại trở nên không bình tĩnh thế này?
Đây không phải phong cách của mình, hoàn toàn không phải!
Tại sao tất cả sự bình tĩnh, khi gặp Thẩm Thất, đều hóa thành số không thế này?
“Sao thế? Có ý kiến?” mắt phượng Hạ Nhật Ninh khẽ nhướng, kiên định không chút ngờ vực mà nhìn Thẩm Thất.
“Không không.” Thẩm Thất lắc đầu.
Hạ Nhật Ninh mới hài lòng cười, kéo lấy tay của Thẩm Thất mà đi vào: “Chúng ta vào xem hai người họ.”
Thẩm Thất cứ với vẻ ngơ ngác không hiểu, bị Hạ Nhật Ninh kéo vào trong.
Đợi đã, quan hệ của mình và cậu ta, từ khi nào trở nên thân mật thế kia?
Không phải nói, chỉ là gỉa vờ làm người yêu thôi sao?
Bây giờ không phải ở thành phố Vinh, cậu ta tại sao vẫn cứ thân mật với mình như thế?
Nhưng, mình hình như cũng không bày xích việc tiếp cận của anh ta.
Thật kỳ lạ, bản thân mình ngoài anh hai ra thì rất phản cảm với tất cả con trai không quan hệ huyết thống, chỉ có Hạ Nhật Ninh không những không phản cảm mà còn có sự khát vọng và mong chờ.
Thật không giải thích được!
Khi hai người đi vào trong, vừa lúc thấy Văn Nhất Phi kéo lấy tay Lưu Nghĩa đi ra ngoài.
Bốn người cứ thế mà chạm mặt nhau, Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi vẫn không cảm thấy gì, Thẩm Thất và Lưu Nghĩa liền tự nhiên lùi ra sau, muốn rút tay mình lại.
Nhưng Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi làm gì cho họ cơ hội đó, tất nhiên là nắm chặt lấy tay rồi, kiên quyết không buông.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa nhìn lấy đối phương, sau đó cùng bật cười ra tiếng.
Hai chị em, có cảm giác hình như cùng lúc yêu đương, sau đó đồng thời bị đối phương bắt gặp, thật sự là rất diệu kỳ.
Hạ Nhật Ninh thấy Thẩm Thất xấu hổ đến đỏ cả tai, mắt phượng tràn đầy ý cười ngang qua, nói: “Được rồi, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.”
Lại là mệnh lệnh không có gì bàn cải được!
Thẩm Thất cảm thấy rất bất lực!
Tại sao Hạ Nhật Ninh cứ thích hạ lệnh cho mình thế?
Hơn nữa, trong khẩu khí hình như lại mang theo sự sủng nịnh?
“Cũng được.” Lưu Nghĩa gật đầu, nhìn sắc trời nói: “Tối nay chúng ta xem ra không về kịp rồi, tìm nơi ở lại cũng tốt.”
Thẩm Thất mới chú ý đến giờ cũng xế chiều rồi.
Phùng Khả Hân mặt dày ở lại chung, không đi đâu cả, cứ đứng tại chỗ cũ chờ bốn người họ.
Ánh mắt Phùng Khả Hân rơi trên cánh tay Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, ánh mắt chỉ nhìn qua, rồi rất nhanh chuyển sang hướng khác.
Nhưng khi cô ấy nhìn thấy Văn Nhất Phi nắm lấy tay Lưu Nghĩa, thì thực sự rất không thoải mái, cả sắc mặt và khẩu khí cũng có chút không tốt: “Nhất Phi, chúng ta không phải cần đi làm việc chính đáng sao?”
Hạ Nhật Ninh lạnh nhạt nhìn qua Phùng Khả Hân, nói: “Ưm, chuyện này giao cho trợ lý của tôi, cô đi cùng với trợ lý của tôi mà giải quyết.”