Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 440 :
Ngày đăng: 13:34 30/04/20
Phùng Khả Hân thật sự là sợ Hạ Nhật Ninh rồi.
Nghe Hạ Nhật Ninh nói như thế, liền không dám lên tiếng, hồi lâu mới nhút nhát nói: “Giừ cũng không sớm nữa, em không đi nữa?”
Hạ Nhật Ninh không quan tâm cô ấy, Văn Nhất Phi không nỡ, nói: “Cũng tốt, tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã, ngày mai tìm gặp người phụ trách của họ sau khi bàn xong thì giao cho người khác làm là được.”
Thẩm Thất nhìn thời gian nói: “Giờ thì chúng ta đi đi. Lát nữa tôi còn phải cuộc điện thoại.”
Hạ Nhật Ninh liền hiểu ý của Thẩm Thất, nói: “Đi thôi, gần đây có cái khách sạn, là sản nghiệp của Nhất Phi. Đến địa bàn của Nhất Phi, thì đừng bao giờ khách sáo với cậu ta!”
Văn Nhất Phi liền cười ha ha: “Đúng thế, đến địa bàn của tớ, đừng khách sáo với tớ, tớ không thích đâu đấy!”
Mấy người hi hi ha ha chuẩn bị lên xe, Phùng Khả Hân liền chiếm vị trí ghế phụ cạnh Văn Nhất Phi, nói với Lưu Nghĩa: “Cậu với Thẩm Thất cùng chiếc xe không vấn đề chứ?”
Lưu Nghĩa là người không thích sự giả vờ, chỉ im lặng gật đầu.
Hạ Nhật Ninh cũng lái xe qua, thấy Phùng Khả Hân không đeo bám lấy anh ấy, anh ấy mừng còn không kịp, sao mà chủ động đi mời gọi Phùng Khả Hân được?
Cho nên, trong tình huống mọi ngời có mặt đều không ý kiến, Phùng Khả Hân cứ thế mặt dày mà ngồi chung với Văn Nhất Phi.
Miệng Văn Nhất Phi bổng thấy đắng, ngẩng đầu nhìn Lưu Nghĩa. Lưu Nghĩa đã cùng với Thẩm Thất trở về lại xe.
Hạ Nhật Ninh cười với Văn Nhất Phi, cũng quay người lên xe.
Ba chiếc xe nhanh chóng đến điểm đến.
Các trợ lý của Hạ Nhật Ninh, tự động biến mất, không đi quấy rối hạnh phúc của chủ tịch và thiếu phu nhân.
Khi đặt phòng, Phùng Khả Hân tinh mắt, thấy Văn Nhất Phi chọn phòng 2136, cô ấy liền chọn phòng đối diện.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh chọn trúng phòng 2043 và 2042.
Lưu Nghĩa ở đối diện phòng của Thẩm Thất phòng 2014.
Như thế, Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh và Lưu Nghĩa cùng ở chung tầng 20, Văn Nhất Phi và Phùng Khả Hân cùng ở tầng 21.
Sắc mặt Văn Nhất Phi có phần khó coi.
Cậu ấy vốn dĩ muốn ở cùng đối diện phòng với Lưu Nghĩa, như vậy ban đêm mới tiện giao lưu tình cảm.
Bây giờ phòng đối diện bị Phùng Khả Hân giành mất, Văn Nhất Phi liền muốn đổi phòng.
“Đã hiểu. Nhưng, anh, nếu như em không thể cùng Hạ Nhật Ninh bên nhau...” Lời của Phùng Khả Hân bị cắt ngang.
“Không có nếu như!” Phùng Mạn Luân nham hiểm nói: “Em nhất định phải gả cho Hạ Nhật Ninh! Tính nhẫn nại của tôi có hạn! Em đã hỏi qua tôi mấy lần rồi, không cần biết hỏi bao nhiêu lần, đáp án vẫn như nhau! Tôi cho em một kỳ hạn, nếu như Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất vẫn ở bên nhau, thì em chuẩn bị tắm sạch sẽ nằm trên giường khách hàng đi!”
Để lại câu đó, Phùng Mạn Luân quay người bỏ đi, bước ra hai bước, đột nhiên dừng lại, nói: “Quên nhắc nhở em nữa. Qua mấy ngày chính là ngày họp mặt ofline của game, em sắp xếp một lát, đến lúc đó đừng lỡ cơ hội.”
“Anh tính...” Phùng Khả Hân hình như hiểu ý của anh ấy.
“Đây là cơ hội rất tốt.” Phùng Mạn Luân nắm lấy nắm đắm nói: “Đến lúc đó người đông hơi rối, là cơ hội tốt nhất để em ra tay. Phùng Khả Hân, tôi nhắc nhở em, đây là cơ hội cuối cùng của em!”
Phùng Khả Hân đau khổ nhắm lấy mắt: “Em hiểu.”
Nhìn bóng lưng rời khỏi của Phùng Mạn Luân, Phùng Khả Hân liền bất lực dựa vào tường.
Cô ấy hình như có thể dự đoán được kết cục của cô ấy rồi.
Chia cách Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất?
Khi xưa cô ấy làm không được, bây giờ làm sao mà làm được?
Phùng Mạn Luân không phải chỉ trút giận là xong.
Chẳng lẽ cô ấy không có được Hạ Nhật Ninh, cả Văn Nhất Phi cũng không được sao?
Mắt Phùng Khả Hân liền mở to ra, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
Nếu sớm muộn bị hủy, thế thì chi bằng hủy Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa trước!
Phùng Mạn Luân, anh dựa vào cái gì mà cho rằng, tôi nhất định sẽ nghe theo anh?
Hừ hừ, chúng ta chờ mà xem!
Phùng Khả Hân có chủ ý, liền từ từ quay người rời khỏi.
Sau khi cả hai người rời khỏi, thân hình Tiểu Hạ liền biến mất.
Không cần biết họ làm gì, chỉ cần muốn gây bất lợi với thiếu phu nhân, thì phải qua cửa của họ đã!
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa vào phòng, Lưu Nghĩa liền nói: “Tiểu Thất, cậu tránh xa Phùng Khả Hân ra. Cô ấy không phải người tốt.”