Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 441 :
Ngày đăng: 13:34 30/04/20
Thẩm Thất gật đầu: “Ờ, biết rồi.”
Lưu Nghĩa thấy Thẩm Thất với vẻ không quan tâm, dịnh vai xoay người Thẩm Thất lại, một vẻ nghiêm túc nói: “Cậu tin tớ! Cô ấy thích Hạ Nhật Ninh, nhưng Hạ Nhật Ninh không quan tâm cô ấy.”
Thẩm Thất nắm ngược lại tay của Lưu Nghĩa, nói: “Cậu nên tin tớ mới đúng! Phùng Khả Hân rõ ràng cô ấy nhắm lấy Nhất Phi đó!”
Lưu Nghĩa không nghĩ thế: “Nếu như cô ấy nhắm lấy Nhất Phi thì càng tốt.”
“Tại sao thế?” Thẩm Thất hỏi lại.
“Như thế thì sẽ không ai phá hoại cậu và Hạ Nhật Ninh rồi. Tớ không sao, đả kích có lơn hơn nữa tớ vẫn chịu được. Nhưng câu không được, tớ đã hứa với mẹ nuôi và mẹ ruột, phải bảo vệ cậu thật tốt.” Lưu Nghĩa trả lời một cách nghiêm túc.
Thẩm Thất với vẻ cảm động: “Ngốc quá. Tớ cũng mong cậu và Văn Nhất Phi có thể hạnh phúc bên nhau! Nói lại, hai người từ khi nào bắt đầu thế?”
‘Cái gì! Tớ mới không bắt đầu với cậu ta!” mặt Lưu Nghĩa đỏ bừng: “Tên đó trăng hoa thế kia. Miệng lưỡi lại ngọt.”
“Thế sao?” Thẩm Thất cười xấu, trêu Lưu Nghĩa: “Thế tớ đem câu này nói với Nhất Phi?”
“Đi đi đi, cậu cứ đi!” Lưu Nghĩa cố tình đưa tay chọc vào chỗ nhột của Thẩm Thất: “Chỉ biết trêu tớ! Cậu và Hạ Nhật Ninh cũng như nhau mà! Năm ngoái cậu nói không hứng thú với tình cảm, sao đây, vừa gặp Hạ Nhật Ninh liền không giữ nổi nữa? Tớ sớm biết là như thế mà! Cậu đấy, cả đời này không rời khỏi được cậu ta.’
Thẩm Thất kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cái gì? Sao cậu biết tớ và cậu ấy?”
“Sau này cậu sẽ rõ. Đi thôi đi thôi. Đi xem phòng ngủ của chúng ta.” Lưu Nghĩa đẩy Thẩm Thất vào trong.
Buổi tối, Thẩm Thất cùng Từ Vân Khê gọi điện, đem tình hình chi tiết báo cáo với Từ Vân Khê, Từ Vân Khê không lên tiếng.
Thẩm Thất không kiềm nổi nói: Mẹ nuôi, mẹ khảo nghiệm bố cũng bao nhiêu năm rồi, cũng hết giận rồi chứ?”
Từ Vân Khê than nhẹ một tiếng, nói: “Con à, loại chuyện này, làm sao ta có thể nói với con đây? Ta và Lưu Vân thực ra không hợp nhau, chúng ta bên nhau là cải lộn, còn không bằng xa nhau mấy chục năm nay, thế mà lại bình yên. Bây giờ tuổi tác đã lớn cả rồi, tái hôn hay không tái hôn, thực ra đều không quan trọng.”
“Nhưng mà mẹ nuôi vẫn rất quan tâm chuyện bố nuôi đi xem mắt đó!” Thẩm Thất không tiếp chuyện vừa rồi mà nói: “Yêu nhau không ở với nhau, đây gọi là đạo lý gì? Bố nuôi và Tôn Dương Dương thật sự không có gì, Tôn Dương Dương là người trung thực, cô ấy thừa nhận cô ấy từng yêu bố nuôi, nhưng cô ấy cũng thừa nhận, tâm tư của bố nuôi luôn bên cạnh mẹ, Tôn Dương Dương càng thừa nhận cô ấy không làm được mẹ kế. Cho nên tổng hợp lại các nhân tố, mẹ căn bản không có lý do rời xa! Ngoại trừ mẹ đối với bố nuôi hết tình cảm, thế thì xem như con chưa nói gì cả là được.”
“Được rồi, chuyện này cám ơn con.” Từ Vân Khê nói: “Mẹ sẽ suy nghĩ. Đúng rồi, mẹ con rất khỏe, Tiểu Duệ và Tiểu Hà cũng rất ngoan, con cứ yên tâm.”
“Dạ vâng.” Thẩm Thất gật đầu: “Họ đều ở Thẩm gia, con cũng yên tâm. Bà ngoại họ đều thích trẻ con, các anh lại đều không vội, Tiểu Duệ và Tiểu Hà ở Thẩm gia, đó thực sự sắp thành tiểu bá vương! Nghe nói trong khoảng thời gian này gây ra không ít chuyện, nhưng chính là không ai nói với con.”
“Họ chính là sợ con giận.” Từ Vân Khê cười: “Trẻ con nhà ai mà không nghịch ngợm? Yên tâm là được.”
“Ừm, mẹ nuôi ở Đông Bắc chơi vui vẻ, đừng lo cho chúng con, chúng con sẽ chăm sóc tốt cho nhau.” Thẩm Thất nói với giọng ngọt ngào: “Nói không chừng, mẹ không còn lâu nữa là được làm nhạc mẫu!”
Thẩm Duệ cẩn thận nhìn lấy dáng ngủ bốn cẳng chổng lên trời của Thẩm Hà, thấp giọng nói: “Cậu, cậu thấy qua hình của Hạ Nhật Ninh. Tại sao con lại giống cậu ta như vây?”
Thẩm Lục liền bị hỏi cứng họng!
Mấy câu hỏi này, anh ấy làm sao mà trả lời?
Nói sự thật sao?
Bọn trẻ có thể chấp nhận không?
Làm sao giải thích chuyện của bố mẹ nó?
Bây giờ Tiểu Thất và Hạ Nhật Ninh bên nhau, bọn trẻ sẽ nghĩ như thế nào?
Bây giờ trong đầu Thẩm Lục biết bao ý nghĩ xẹt qua, cứ như lướt màn hình vậy, biết bao ý nghĩ lướt qua.
Thẩm Duệ tiếp tục hỏi: “Nếu như nói trên đời này người giống người là chuyện bình thường, nhưng giống đến mức như chúng con vậy, có phải là quá trùng hợp? Hạ Nhật Ninh có phải là bố của bọn con?”
Thẩm Lục liền do dự: “Điều này...”
“Tiểu Hà dạo này cứ nhắc mãi chuyện tìm bố dượng, nhưng nếu em ấy biết Hạ Nhật Ninh chính là nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng...” Thẩm Duệ không nói tiếp nữa.
Thẩm gia có truyền thống, Thẩm Duệ kế thừa rất tốt, đó chính là nô lệ em gái.
Người nắm quyền Thẩm gia bây giờ chính là nô lệ em gái, bị khống chế bởi Thẩm Tử Dao.
Đến đời Thẩm Thất, Thẩm Nhất họ cũng như thế, bị khống chế bởi Thẩm Thất.
Đến đời Thẩm Hà, Thẩm Duệ cũng không ngoại lệ, rất thương em gái.
Đặc biệt giáo dục của nhà họ Thẩm, không giây phút nào không nhắc nhở cậu ấy, làm anh, phải yêu thương em gái.
Sinh ra trước mấy phút làm anh, chính là để giúp em gái che mưa che gió.
Cho nên, Thẩm Duệ cũng là nô lệ em gái nhỏ.
Khi Thẩm Duệ phát hiện mình giống y đúc Hạ Nhật Ninh, sau đó xâm nhập vào máy tính Hạ Nhật Ninh, cả người Thẩm Duệ đều không ổn rồi.