Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 465 :

Ngày đăng: 13:34 30/04/20


"Em ở lúc đó liền đã hoài nghi anh rồi sao?" Triển nhiều cười gượng: "Anh tưởng anh đã giấu vô cùng kỹ."



"Hình dáng của anh, em sẽ không nhận lầm đấy." Thẩm Thất rơi lệ nói: "Trả lời em, bốn năm nay anh đã đi đâu rồi! Tại sao lại không trở về?"



"Anh" Vẻ mặt của Triển Bác đau khổ giãy giụa: "Anh trở về lại có thể như thế nào đây? Mọi thứ đều không thể trở về được như trước rồi! Hủy rồi, mọi thứ đều đã hủy rồi!"



Thẩm Thất không hiểu mà lắc đầu: "Em không tin, anh nếu như sớm chút trở về, dì cũng sẽ không bị như vậy."



Triển Bác lập tức kéo áo ra, lộ ra một thân đầy vết sẹo, nhàn nhạt mà nói: "Đây là vết thương sau khi anh té xuống vách núi để lại đấy, đây chỉ là một bộ phận. Vì chữa trị cơ thể, vì để trị đau, anh tiêm thuốc tê quá nhiều, anh đã thành nghiện rồi. Anh như vậy, em cảm thấy cha mẹ của anh còn có thể chấp nhận sao? Em còn có thể cần anh sao?"



Thẩm Thất không ngừng lắc đầu: "Nhưng bất kể anh biến thành bộ dáng gì nữa, người trong nhà đều sẽ chấp nhận anh đó a!"



Triển Bác thảm thiết mà cười cười, nói: "Tiểu Thất, em vẫn còn ngây thơ giống như trước kia a! Không thể nào đấy. Anh luôn là tự hào của cha mẹ, nếu như để cho bọn họ biết được anh bây giờ biến thành như vậy, bọn họ chỉ biết sống không bằng chết. Thay vì như vậy, không bằng hoàn toàn biến mất, để cho bọn họ cho là anh đã chết là được rồi."



Thẩm Thất lớn tiếng cắt ngang lời của anh ấy: "Anh nói bậy! Người nào nói cho anh đấy? Anh cho dù có nghiện rồi, chúng tôi cùng nhau giúp anh cai nghiện a!"



Lưu Nghĩa nhướng mày, nói: "Chú liền lập tức sắp đến rồi, hai người khẳng định phải ở chỗ này nói tiếp sao?"



Thẩm Thất lau lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn xem giờ, nói: "Triển Bác, chúng ta đi ra ngoài nói! Anh nhất định phải cho em một lời giải thích!"



Ánh mắt phức tạp của Triển Bác nhìn thoáng qua Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa, không có cự tuyệt.



"Tiểu Nghĩa, nơi này giao cho cậu rồi!" Thẩm Thất nói: "Chú đến rồi, thì đem tình hình thực tế nói cho chú ấy biết, chú ấy có quyền biết rõ sự thật của dì!"



"Được." Lưu Nghĩa hết sức nhìn thoáng qua Triển Bác, nói: "Nhóc con, đừng ăn hiếp tiểu Thất của nhà tôi, bằng không thì tôi sẽ đánh anh! Anh đánh không lại tôi đấy!"


Lại chưa từng nghĩ đến, hắn vừa đi đến thì nhìn thấy một màn khiến người nén không nổi cơn tức như vậy.



"Vâng." Tiểu Xuân thở dài một tiếng, cùng tiểu Hạ ở bên cạnh trao đổi một ánh mắt chán nản.



Người đàn ông này là làm sao xuất hiện đấy?



Tại sao thiếu phu nhân lại không có kháng cự?



Chẳng lẽ nói, là người quen biết ở lúc trước?



Gần đây không có ghi chép a!



Xem cử chỉ thân mật của bọn họ, có thể phán đoán được quan hệ của bọn hô rất là không bình thường a!



Hèn chi tổng tài muốn nổi đóa.



Thật vất vả nhớ lại chuyện của quá khứ, còn chưa có giải quyết hết những vấn đề mà lịch sử còn sót lại, tình địch thì xuất hiện rồi.



Ài, thật sự là đường tình nhấp nhô a!



Triển Bác cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán của Thẩm Thất, nói: "Anh đi về trước."



Thẩm Thất một phát tóm lấy cánh tay của anh ấy: "Anh muốn đi đâu? Anh không phải đáp ứng với em, phải đi gặp chú và dì sao?"



"Anh sẽ đi đấy, nhưng không phải là bây giờ." Ánh mắt ôn nhu của Triển Bác nhìn xem Thẩm Thất: "Anh phải đi tạo một thân phận giả hoàn hảo, mới có thể lừa gạt được bọn họ."