Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 466 :

Ngày đăng: 13:34 30/04/20


Thẩm Thất lúc này mới buông lỏng tay ra.



"Tiểu Thất, nghe được anh nói những cái này, em có chê anh bẩn không?" Ánh mắt sốt ruột của Triển Bác nhìn vào Thẩm Thất.



Thẩm Thất lắc đầu: "Không."



"Tốt, anh tin em. Anh đì về chính đốn một cái trước, rồi anh sẽ đến gặp bọn họ nữa!" Triển Bác lần nữa dùng sức ôm lấy Thẩm Thất một cái, nói: "Nếu có cơ hội, nếu như em không chê, nếu như e, còn cần anh, anh cũng sẽ không khiến em thất vọng nữa!"



Nói xong câu đó, Triển Bác quay đầu xoay người rời đi.



Nhìn bóng lưng của Triển Bác, Thẩm Thất nhẹ nhàng nhắm mắt lại.



Cho đến giờ phút này, cô mới lấy lại được tinh thần.



Triển Bác đúng là đã trở về rồi.



Lần này là thật sự đã trở về rồi, không phải là ảo giác.



Thẩm Thất lấy hai tay dùng sức chà xát chà xát gương mặt, cảm thấy mọi thứ dường như đang nằm mơ.



Một việc tiếp một việc mà nối đuôi nhau xảy ra, mình lại không kịp có cảm xúc khác, thì đã chấp nhận sự thật này.



Tại sao mình lại bình tĩnh như vậy?



Chẳng lẽ nói, ý nghĩ của mình đã thay đổi rồi?



Đúng vậy a, đã trải qua bốn năm rồi.



Tất cả mọi người cũng đã thay đổi.



Mình cũng không còn yếu ớt như bốn năm trước, trong thời gian bốn năm, trong lòng đã không còn như trước rồi.



Chỉ là, lần này trở về của Triển Bác, mình nên đối đãi người yêu đã từng của mình như thế nào đây?



Dù sao, mình cũng trở về không được rồi.



Mình đã cùng người đàn ông khác cũng sinh con rồi.



Ai cũng trở về không được rồi.



Thẩm Thất đứng ngay tại chỗ rất lâu, điều chỉnh xong cảm xúc, mới chuẩn bị trở về phòng bệnh.



Thẩm Thất vừa mới quay người, còn chưa kịp cất bước, chợt nghe một tiếng nói ở sau lưng truyền đến: "Tiểu Thất."



Thân thể của Thẩm Thất lập tức cứng ngạnh rồi!




"A, như vậy a!" Mẹ của Triển Bác một vẻ mặt tiếc nuối nói: "Ài, nếu như con là đàn ông là được rồi, tiểu Thất là một cô gái tốt, Triển Bác của nhà dì không có phúc khí. Cũng không biết trên cái thế giới này, còn có người đàn ông có thế xứng được với nó không!"



Bốn năm nay, cha mẹ của Triển Bác luôn sa vào trong trạng thái đau buồn, cũng không cùng liên lạc với bên ngoài, bởi vậy cũng không biết được tin tức đã kết hôn gả cho người ta vào bốn năm trước của Thẩm Thất, cũng là đương nhiên không biết chuyện của Thẩm Thất đã có con rồi.



Thẩm Thất ở trong bốn năm này, cũng chỉ là gửi đồ qua bưu điện, không có cùng bọn họ kể qua chuyện của mình.



Vì vậy bọn họ thật là hoàn toàn không biết gì cả.



Chỉ có thể nói, cái chết của Triển Bác, đối với bọn họ đúng là một đả kích quá lớn.



Mẹ của Triển Bác hướng về phía Thẩm Thất vẫy tay: "Tiểu Thất, tới đây."



Thẩm Thất vội vàng đi qua, ngồi ở bên người của mẹ Triển Bác.



"Tiểu Thất, dì có phải là không thể khỏe rồi không?" Mẹ của Triển Bác trực tiếp hỏi.



"Dì, dì đừng nói như vậy. Dì chỉ là quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi." Thẩm Thất còn đang an ủi bà ấy.



"Đừng gạt dì. Thân thể của bản thân dì, dì tự mình biết." Mẹ của Triển Bác lắc đầu nói: "Đáng tiếc, dì không thấy con gả ra ngoài. Người con dâu này, dì là không có phúc khí có rồi. Kiếp sau, làm con gái của dì đi!"



Nước mắt của Thẩm Thất lập tức rơi xuống, dùng sức gật gật đầu: "Được, con đáp ứng với dì!"



Lưu Nghĩa cũng nhịn không được nữa, hốc mắt cũng ướt át một hồi, xoay qua người.



Cha của Triển Bác yên lặng lau lau nước mắt ở khóe mắt.



"Dì tại sao không tới bệnh viện sớm chút?" Thẩm Thất nhịn không được hỏi: "Bác sĩ nói, dù là đến sớm được ba tháng, cũng sẽ không trở thành như vậy."



"Không cần." Mẹ của Triển Bác nhẹ cười một cái: "Triển Bác không có ở đây, thế giới của dì đều sụp đổ rồi. Nó ở bên thế giới kia, nhất định sẽ cô đơn, dì dù sao vẫn không yên lòng, vẫn là đi xem thứ nó thì tốt hơn."



"Dì!" Thẩm Thất lập tức cắt ngang lời của bà ấy: "Triển Bác chưa có chết! Anh ấy trở về rồi! Anh ấy đã trở về rồi!"



Đối với Thẩm Thất mà nói, phản ứng của mẹ Triển Bác cùng cha Triển Bác giống nhau, lập tức nở nụ cười: "Con nhỏ này, biết bịa lời nói dối dỗ dành dì rồi! Nó cũng sẽ không trở về nữa rồi!"



Ngay vào lúc này, cửa phòng bệnh thoáng chốc được đẩy ra.



Triển Bác đã thay một bộ quần áo đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, lệ rơi đầy mặt.



Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa quay người nhìn anh ấy, yên lặng đứng qua một bên, đem không gian để lại cho một nhà ba người của bọn họ.



Chuyện còn lại, để cho bản thân của Triển Bác giải thích thôi.



Bất kể là sự thật hay là nói dối, cũng để cho chính bản thân anh ấy quyết định thôi!