Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 473 :

Ngày đăng: 13:35 30/04/20


Thẩm Thất ngay lúc này quả thật tâm trạng rối bời



Tối nay nghe được tin này, thật sự đã vượt quá mong đợi của cô, và càng bất ngờ hơn với lời nói của Hạ Nhật Ninh



“Tiểu Thất, không lẽ em không nhớ được một chút gì sao?” Người Hạ Nhật Ninh đột nhiên nghiêng về trước, khoảng cách hai người gần như thế đó.



Bọn người Tiểu Xuân Tiểu Hạ âm thầm lùi ra, đi qua bên cạnh ngắm cảnh.



Khi tổng tài và thiếu phu nhân nói chuyện tình cảm, thì không nên đứng đó làm kỳ đà cản mũi!



Thẩm Thất hoàn toàn không biết đám người Tiểu Xuân đi từ lúc nào, chỉ biết thừ người ra.



Gương mặt của Hạ Nhật Ninh càng ngày càng gần hơn, gần đến nổi có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt.



Thẩm Thất hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đẩy Hạ Nhật Ninh ra, hoặc có thể nói, không nỡ đẩy anh ta ra.



Hạ Nhật Ninh bị ngăn cách bởi cái bàn, nâng cằm Thẩm Thất lên, nhẹ nhàng hôn lên một cái.



Tim của Thẩm Thất, ngay khoảnh khắc này gần như ngừng đập.



Không dám thở mạnh.



Ngón tay suông dài lướt đến chỗ nào là chỗ đó nóng hừng hực lên.



Ngay giây phút Hạ Nhật Ninh hôn cô, trong đầu Thẩm Thất vang lên một giọng nói: “Nếu cô có thể yêu anh ta lần nữa, thì trí nhớ của cô sẽ được mở khóa.”



Mắt Thẩm Thất đột nhiên đứng hình!



Giọng nói này, chủ nhân giọng nói này là ai?



Tại sao giọng nói cô ta lại ở trong đầu mình chứ?



Hạ Nhật Ninh không hề bỏ lỡ khoảnh khắc đang suy tư này của Thẩm Thất, anh nói nhỏ nhẹ: “Có phải đã nhớ được gì không? Thấy không, đây chính là cách mở khóa chính xác nhất.”



Nói dứt câu, Hạ Nhật Ninh lại hôn thêm lần nữa và lần này hôn sâu hơn nhiều.



Linh hồn của Thẩm Thất đang run rẩy, quả thật trong đầu cô ấy đang xuất hiện một hình ảnh trắng xóa.



Trong đó cô thấy những khoảnh khắc tươi đẹp của mình và Hạ Nhật Ninh.




Thẩm Thất không nói gì.



“Có người nói với anh, anh ta muốn xin lỗi em. Nhưng vì em đã mất trí nhớ, anh ta không thể chính thức nói lời xin lỗi em. Cho nên, muốn hỏi em có thời gian không, có thể gặp anh ta một lần không.” Hạ Nhật Ninh mở miệng nói.



“Ơ! Ai thế!” Thẩm Thất thắc mắc liền hỏi: “Xin lỗi? Tại sao?”



Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng sờ vào đầu Thẩm Thất: “Có một số chuyện, đến lúc phải được làm rõ rồi. Tiểu Thất à, cho dù em có nhớ anh ta hay không, anh cũng phải hỏi em một câu. Em có còn nhớ lúc em năm tuổi, đã gặp được một anh bạn nhỏ không?”



“Ơ? Sao anh biết vậy?” Thẩm Thất vẻ mặt tò mò.



Hạ Nhật Ninh thở nhẹ: “Em muốn anh trả lời câu này thế nào. Anh tưởng là em đã biết từ lâu rồi chứ, không ngờ, thông tin giữa chúng ta lại có sự thiếu sót như vậy. Bây giờ, người đó đang ở bên ngoài, em có muốn gặp không?”



Thẩm Thất há to miệng: “Hả?”



“Đi gặp chút đi.” Hạ Nhật Ninh cười: “Chuyện này cũng kéo dài lâu lắm rồi, đến lúc phải kết thúc nó thôi.”



Thẩm Thất vẻ mặt hên xui nhìn Hạ Nhật Ninh: “Có cần thiết vậy không?”



“Rất cần thiết đó!” Hạ Nhật Ninh trả lời vẻ nghiêm trọng.



“Được rồi, em tin anh.” Thẩm Thất gật đầu, nói: “Em đi gặp anh ta.”



Hạ Nhật Ninh gật đầu mỉm cười.



Thẩm Thất quay người đi ra ngoài.



Dưới gốc cây bên ngoài lều, có một người đàn ông cao và ốm, đang đứng dựa vào thân cây, cả người ẩn nấp dưới bóng cây.



Nếu không nhìn kỹ, cũng không phát hiện có người ở đó.



Giống như người và cảnh đã hòa vào làm một.



Thẩm Thất định hình lại, nhìn vào đối phương và đi qua đó.



Ngay lúc Thẩm Thất đang tiến đến gần, Trình Thiên Cát nhanh chòng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô.



Tiểu Thất, lâu rồi không gặp.