Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 474 :

Ngày đăng: 13:35 30/04/20


Trình Thiên Cát nở nụ cười thật tươi nhìn về phía Thẩm Thất, nhìn cảnh cô ấy nhìn mình và bước đến bên mình, Trình Thiên Cát cảm thấy trái tim băng giá của mình như đang dần ấm lên.



Bốn năm rồi, Tiểu Thất.



Đã bốn năm em không đi về hướng anh rồi.



Thẩm Thất nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi anh ta là ai.



Xem ra, anh ta cũng là một phần ký ức bị mất của mình rồi nhỉ?



Thẩm Thất đứng trước mặt Trình Thiên Cát, ngẩng đầu mỉm cười: “Chào anh, tôi là Thẩm Thất.”



Trình Thiên Cát đứng thẳng lưng, trả lời: “Tôi là Trình Thiên Cát.”



“Vậy anh tìm tôi có việc gì không?” Thẩm Thất hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, nói thật lòng, mình không thấy có ác cảm với người đàn ông này, xem ra ngày xưa anh ta không phải là một người đáng ghét.



“Cảnh đêm nơi này đẹp như thế, chúng ta vừa đi vừa nói được không?” Trình Thiên Cát hạ giọng: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cho cô.”



Thẩm Thất nhẹ nhàng gật đầu, và cùng Trình Thiên Cát đi về phía trước.



Ánh đèn đường màu vàng nhạt, nơi này rất ít người qua lại.



Gió mùa thu thoảng qua, làm cho không gian trở nên hiu quạnh.



Trình Thiên Cát phát hiện Thẩm Thất mặc không đủ ấm, liền tháo ngay khăn choàng của mình ra, đưa tay choàng qua cổ Thẩm Thất: “Đây là khăn hiệu Burberry vừa tới tay tôi trong hôm nay, đừng chê tôi bẩn, sức khỏe mới là quan trọng.”



Thẩm Thất cứ thế đứng yên một chỗ, mặc cho Trình Thiên Cát khoác lên cho mình chiếc khăn choàng vẫn còn mang hơi ấm của anh ấy, cô không nhịn được, nói: “Ngày xưa anh thân với tôi lắm hả?”



“Cô đoán xem.” Trình Thiên Cát chớp chớp mắt vẻ đùa cợt.



Thẩm Thất đột nhiên bật cười.



“Tiểu Thất, xin lỗi.” Trình Thiên Cát nói một cách nghiêm túc: “Tôi phải xin lỗi cô. Và sẽ giải thích rõ ràng một số chuyện cho cô.”




Nói chung anh sẽ không để cô quên anh.



Hai người đã nói rất lâu rất lâu, đi đến khi đèn đường dần tối đi, Trình Thiên Cát nhìn thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện ở phía xa xa, mới nói với Thẩm Thất: “Được rồi, nhớ số của anh chưa? Sau này, anh phải dùng thân phận mới để xuất hiện trước mặt em. Em phải nhớ hình dáng hiện giờ của anh nhé.”



“Dạ.” Thẩm Thất nhẹ nhàng gật đầu.



“Vậy anh đi nhé. Em phải nhớ tự chăm sóc cho mình thật tốt.” Trình Thiên Cát dùng sức ôm chặt lấy Thẩm Thất: “Nếu có việc gì cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào nhé. Nhớ đó, là bất cứ lúc nào! Chỉ cần em cần anh, là anh sẽ có mặt ngay! Không cần biết là khi nào và ở đâu! Không cần biết có nguy hiểm gì, anh cũng sẽ đến!”



Thẩm Thất cười và gật đầu, giơ tay chào tạm biệt Trình Thiên Cát.



Tiễn Trình Thiên Cát đi rồi, Thẩm Thất mới sực nhớ, mình chưa trả khăn choàng cho anh ấy.



Sờ vào khăn choàng, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.



Được người khác quan tâm, quả thật hạnh phúc.



Hạ Nhật Ninh bước ra từ trong bòng tối.



Thẩm Thất nghe tiếng bước chân, nhẹ nhàng quay lưng.



Nghe Trình Thiên Cát kể chuyện xong, Thẩm Thất đột nhiên cảm thấy lòng mình càng rối bời hơn.



Tất cả mọi thứ, cứ như câu chuyện được ông trời sắp xếp sẵn vậy.



Tất cả mọi người, đều đi theo con đường đã được định sẵn.



Mình đã gặp được Hạ Nhật Ninh khi còn nhỏ, nhưng sau đó đã xa nhau mười tám năm. Và ngay khi cuộc đời mình rơi xuống vực thẳm, lại được gả cho anh ta, rồi từ từ phải lòng anh ta.



Tất cả mọi chuyện, giống như một cơn mơ, hảo huyền đến nổi người ta khó mà tin được.



Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất, đưa tay ra đón lấy Thẩm Thất: “Em nợ anh rất nhiều lời hứa hẹn, bây giờ, em có đồng ý thực hiện nó không?”