Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 475 :

Ngày đăng: 13:35 30/04/20


Thẩm Thất đứng ở đó, cứ thế đứng nhìn Hạ Nhật Ninh.



Hạ Nhật Ninh dưới ánh đèn, dáng đứng cô đơn, hiu quạnh



Tâm trạng Thẩm Thất rất phức tạp.



Lượng tin tức đêm nay đúng là quá quá quá quá lớn.



Đầu tiên cô đã xác định mối quan hệ tình cảm với Hạ Nhật Ninh, lại một lần nữa xác định Hạ Nhật Ninh chính là tiểu ca ca mình đã thất hứa 22 năm trước.



Tâm trạng đó, đúng là cực kỳ phức tạp.



Hạ Nhật Ninh trước mặt cô, và bóng dáng tiểu ca ca 22 năm trước, dần dần trùng hợp trùng hợp



Hạ Nhật Ninh khôi ngô tuấn tú dường như trở về 22 năm trước, trở lại là một cậu bé trên người đầy vết thương.



Nhìn tiểu ca ca đưa tay ra cho mình, tự nhiên Thẩm Thất cũng nhấc tay lên, từ từ đưa vào lòng bàn tay anh.



Ngón tay Hạ Nhật Ninh nắm chặt dần chặt dần, lấy sức kéo một cái, kéo ngay Thẩm Thất vào lòng.



Đôi tay to ôm lấy lưng Thẩm Thất, ôm chặt cô trong vòng tay chắc khỏe



Mới đầu Thẩm Thất không chắc chắn lắm, nhưng khi cô chủ động ôm eo Hạ Nhật Ninh, cảm giác cái ôm hồi nhỏ, tự nhiên ùa về.



Năm đó, tiểu ca ca cũng ôm cô như vậy, còn lấy cằm cứ đập vào đỉnh đầu đùa cô.



Bây giờ Hạ Nhật Ninh cũng đang làm động tác này



Tự nhiên mắt Thẩm Thất đỏ lên.



Cánh tay Thẩm Thất ôm chặt hơn: “anh là tiểu ca ca thật! Tại sao anh không nói sớm với em?”



“Anh tưởng e biết.” Hạ Nhật Ninh cười gượng gạo: “phòng đọc sách của chúng ta ngay cạnh nhau, phòng đọc sách của anh em có thể ra vào thoải mái. Thời gian đó em ra vào đó liên tục, vậy sao em lại không hề biết?”



Thẩm Thất lắc nhẹ đầu: “em không biết một cái gì hết. Xin lỗi, ký ức của em chỉ còn một phần, em vẫn chưa thể nhớ lại tất cả mọi chuyện.”



“Không sao đâu, anh nói rồi mà, cả cuộc đời này anh sẽ luôn kiên trì với em.” Hạ Nhật Ninh nói khẽ: “Tiểu Thất, chỉ cần trái tim em luôn bên anh, cho dù em có làm bất cứ việc gì, anh cũng sẽ ủng hộ em.”



Người Thẩm Thất tự nhiên cứng đơ: “anh nói chuyện của Triển Bác sao?”



Hạ Nhật Ninh lợi hại như vậy, sao lại không biết chuyện của Triển Bác chứ?’



Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh hơi cười, rồi thoáng qua một tia sát khí, ở chỗ Thẩm Thất không nhìn thấy



“Vậy em nghĩ sao về việc này.” Hạ Nhật Ninh hỏi thẳng Thẩm Thất: “bố mẹ Triển Bác hy vọng hai người quay lại với nhau, em có quay lại với Triển Bác không?”




4 năm không gặp, sao anh lại từ nam thần trở thành ô thần chứ



Thẩm Thất dẫm chân, nói: “anh còn nói nữa, em mặc kệ anh đấy! Tiểu Xuân họ còn ở kia đấy!”



Hạ Nhật Ninh cười đểu nói: “hóa ra là vì họ ở kia nên em mới xấu hổ? Không sao, họ trốn xa lắm, không nghe thấy đâu!”



Thẩm Thất tức quá quay người muốn đi.



Hạ Nhật Ninh ôm chặt eo cô từ phía sau: “cô gái nhỏ, còn dám dỗi anh nữa! Xem anh trừng phạt em này!”



Nói xong, Hạ Nhật Ninh cắn một cái vào tai Thẩm Thất.



Một dòng điện, lập tức lan tỏa khắp người Thẩm Thất.



Thẩm Thất cảm thấy toàn thân mềm nhũn!



Đáng ghét thật.



Cô thật sự rất cần Hạ Nhật Ninh!



Sự khát vọng từ trong đáy lòng, không đánh lừa được bất kỳ ai!



Thẩm Thất muốn đẩy Hạ Nhật Ninh ra, cô cảm thấy dường như không có sức.



Nên chỉ có thể nhìn Hạ Nhật Ninh với ánh mắt cầu xin nói: “đừng đùa nữa, em phải về thật rồi đấy.”



Nghe Thẩm Thất nói vậy, Hạ Nhật Ninh mới tiếc nuối thả tay ra, kéo tay Thẩm Thất nói: “anh đưa em qua đó.”



Mặt Thẩm Thất rất đỏ cứ thế bị Hạ Nhật Ninh dắt tay đi, anh dắt cô đến cạnh chiếc xe đua, cô ngoan ngoãn ngồi vào trong đó.



Thấy Thẩm Thất ngoan như vậy, đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh lại không kìm được cong lên.



Lúc Hạ Nhật Ninh đưa Thẩm Thất về đến bệnh viện, đã là 10 giờ đêm.



Biết sao đây, trên đường Hạ Nhật Ninh cố tình đi rất chậm, mặc kệ các biểu cảm trên khuôn mặt của Thẩm Thất.



Sau khi đến bệnh viện, Hạ Nhật Ninh nói với Thẩm Thất: “nếu tên tiểu tử đó dám động chân động tay với em, anh sẽ cho nó tàn phế, em có tin không!”



Thẩm Thất lườm ngay Hạ Nhật Ninh: “anh cũng ba mươi tuổi rồi! Sao lại ấu trĩ giống thanh niên 17 tuổi vậy! Những lời này, chỉ có thanh niên 17 tuổi mới nói thôi!”



Hạ Nhật Ninh sờ lên mặt mình, nói: “có phải em đang khen anh, đẹp trai giống thanh niên 17 tuổi không?”



Thẩm Thất không kìm chế nổi trợn tròn mắt, đóng mạnh cửa xe, quay người đi luôn!