Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 476 :

Ngày đăng: 13:35 30/04/20


Hạ Nhật Ninh không kìm nổi quay đầu hỏi Tiểu Xuân: “có phải anh ấu trĩ lắm không?”



Tiểu Xuân cùng mấy người đều che mặt đi.



Những lời này, biết phải trả lời sao đây!



Trả lời phải! Hay là không phải?



Vừa rồi đúng là rất ấu trĩ đấy biết không!



Các cụ có câu phụ nữ đang yêu đều là kẻ ngốc, thật ra khi đàn ông rơi và lưới tình, còn ngốc hơn!



“Ấu trĩ thì ấu trĩ vậy, dù sao cũng chỉ ấu trĩ trước mặt cô ấy thôi mà.” Hạ Nhật Ninh mặc kệ, nhưng sau đó lại nói tiếp: “canh chừng tên tiểu tử Triển Bác cho anh. Tên tiểu tử này, anh muốn chờ xem nó định làm gì!”



“Vâng, Tổng tài.” Tiểu Xuân trả lời



Thẩm Thất về đến phòng bệnh, mẹ Triển Bác lại trong tình trạng hôn mê.



Bác sỹ đã nói, thời gian tỉnh táo của bà sẽ càng lúc càng ngắn.



Cho nên, đa số thời gian trong ngày bệnh nhân đều trong tình trạng hôn mê.



Bố của Triển Bác không ở phòng bệnh, không biết đã đi đâu rồi.



Lưu Nghĩa cũng không ở đó.



Trong phòng bệnh, chỉ có Triển Bác và Thẩm Thất hai người ở đó trông người bệnh đang hôn mê.



“Sao em lại quay về? Anh tưởng em đã về khách sạn rồi.” Triển Bác hỏi nhẹ: “anh ở đây trông là được rồi.”



“Em không yên tâm, nên đã quay lại xem sao.” Thẩm Thất ngồi một bên, nói nhỏ: “tiểu Nghĩa và chú đâu rồi anh?”



“À, cô Lưu đi với bố anh để xử lý một số việc rồi.” Triển Bác trả lời: “cô ấy đối xử rất tốt với em.”



Thẩm Thất cười.



“Đúng rồi, vấn đề hôm nay chúng ta bàn với nhau, em có cách nhìn nào khác không?” Hai mắt Triển Bác sáng lên nhìn Thẩm Thất.



Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đi ra ngoài một lúc, sau khi trở về, cảm giác tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.
“Đừng đừng đừng, con đi, con đi làm được chưa?” Triển Bác liền trả lời.



“Được rồi, việc này cứ chốt thế đi!” lúc này mẹ Triển Bác mới hài lòng nói: “Tiểu Thất à, con về sớm nghỉ ngơi đi, mai con đến nhà bàn chuyện đính hôn nhé. Con yên tâm, cô tuy nghèo, nhưng sẽ vẫn theo quy định của gia định cơ bản, cái gì đáng cho con, sẽ không thiếu một thứ gì hết! Triển gia tuyệt đối sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu!”



Ánh mắt Thẩm Thất như đang cầu cứu, Triển Bác cố tình giả vờ không nhìn thấy.



Lưu Nghĩa cũng rất sốt ruột, liền nói: “vậy được, chào cô chào chú, chúng cháu về trước đây ạ!”



Lưu Nghĩa nói xong, kéo luôn Thẩm Thất đi ra ngoài.



Vừa đi ra ngoài, Lưu Nghĩa bổ đầu ngay Thẩm Thất nói cho cô một trận: “chuyện của cậu là sao vậy? Không phải cậu nói sẽ không yêu Triển Bác sao? Tại sao lại nhận lời đính hôn chứ?”



Thẩm Thất vẻ mặt rất ấm ức: “tình hình lúc đó như thế, tớ không kịp từ chối! Giờ phải làm sao đây? Lễ đính hôn này, chẳng lẽ phải làm thật sao.”



“Cậu nói đi? Có phải vừa rồi cậu đi gặp Hạ Nhật Ninh không? Anh ta nói thế nào với cậu.” Lưu Nghĩa cũng thấy chuyện này không ổn, nói thẳng ra ý kiến: “không được không được, cậu không thể đính hôn với Triển Bác. Cậu sẽ nói thế nào với Thẩm Duệ và Thẩm Hà đây, cậu sẽ nói thế nào với Thẩm gia đây?”



Lúc này Thẩm Thất mới hoàn hồn, đúng rồi đúng rồi, sao cô lại quên mất việc quan trọng này chứ?



Cô có thể đóng giả bạn gái của Triển Bác, nhưng chuyện đính hôn, làm sao có thể đóng giả được.



“Đi, về khách sạn trước đã rồi tính sau.” Lưu Nghĩa ấn mạnh vào trán Thẩm Thất nói: “đến lúc nào cậu mới biết từ chối đây!”



Nói xong, Lưu Nghĩa kéo ngay Thẩm Thất về khách sạn.



Về đến khách sạn, Lưu Nghĩa vẫn thấy rất bực mình.



Thẩm Thất liền đến cạnh Lưu Nghĩa, nhìn cô: “được rồi, cậu đừng giận nữa. Lúc đó tớ nhất thời mềm lòng, nên không giải thích. Cậu cũng biết đấy, nếu tớ nói rõ mọi việc, sẽ là cú sốc rất lớn với cô. Sức khỏe cô vốn đã không ổn, tớ nỡ lòng nào làm thế chứ?”



“Vậy sau đó thì sao? Cậu không giải thích rõ ràng, chẳng lẽ cậu muốn đính hôn với Triển Bác sao?” Lưu Nghĩa bất lực lắc đầu nói: “cậu nghĩ, Hạ Nhật Ninh có thể chấp nhận sao?”



“Vậy tớ phải làm sao đây?” Thẩm Thất bắt đầu lúng túng không biết phải làm sao.



Lưu Nghĩa chính thức hỏi: “Tiểu Thất, cậu nói thật với tó, lần này cậu đi gặp Hạ Nhật Ninh, cậu có nhớ ra cái gì không?”



Thẩm Thất gật đầu: “đúng là tớ đã nhớ ra một số thứ. Nhưng, chỉ là một phần, không phải toàn bộ.”



“Rất tốt. Thế cậu còn yêu Hạ Nhật Ninh không?” Tớ muốn nghe sự thật!’ Lưu Nghĩa hỏi.