Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 477 :
Ngày đăng: 13:35 30/04/20
Thẩm Thất gật đầu, tự nhiên đỏ hết hai tai.
“Thế thì đúng rồi. Cậu thử thay đổi lập trường nghĩ xem, nếu bây giờ Hạ Nhật Ninh phải đính hôn với một người con gái khác, cho dù là giả vờ đi, trong lòng cậu sẽ nghĩ sao? Tiểu Thất ơi, đúng, đúng là Hạ Nhật Ninh trước đây đã làm khổ cậu. Nhưng dù sao cậu cũng đã lựa chọn cùng anh ta đối diện mọi khó khăn. Huống chi, đến người ngoài như tớ đây còn nhìn ra, Hạ Nhật Ninh rất thật lòng với cậu. Nếu hai người yêu nhau đến vậy, càng không được làm tổn thương nhau. Bây giờ hai người đang dần dần nhớ lại chuyện quá khứ, điều này chứng tỏ, ông trời cũng không nhẫn tâm chia rẽ hai người!’
“Hôm nay, Hạ Nhật Ninh đến tìm tớ. Anh ta đã đã hạ mình, nhờ tớ giúp đỡ. Nói thật, chưa bao giờ tớ thấy Hạ Nhật Ninh hạ mình đến thế. Anh ta là người như thế nào chứ? Anh ta không phải đàn ông bình thường đâu! Anh ta là Đế vương, là Quân chủ, là bạo quân! Nhưng chính người đàn ông này, vì muốn níu kéo cậu, đã chủ động hạ thấp mình, nói với tớ, Lưu Nghĩa anh cần sự giúp đỡ của em! Một người đàn ông dùng cả tính mạng để yêu một người, cậu nỡ lam tổn thương anh ta sao?”
“Năm đó người có lỗi với cậu là Vưu Tâm Nguyệt, không phải Hạ Nhật Ninh!” Lưu Nghĩa luôn đứng trên góc độ công bằng nhìn nhận sự việc, không thiên vị bên nào. Không vì Thẩm Thất là chị em tốt của cô mà không hỏi trắng đen, đả kích hay bênh vực một ai đó.
Có lẽ đây chính là tính cách của Lưu Nghĩa, chắc vì vậy nên cô không có nhiều bạn thân.
Vì phụ nữ đều thích hùa vào cùng nhau, không thích những người quá tỉnh táo.
Cho nên từ bé tới lớn, bên cạnh Lưu Nghĩa chỉ có con trai không có con gái.
À, Thẩm Thất là con gái duy nhất.
Nhưng, những lời nói của Lưu Nghĩa như một cú đấm kịp thời, lập tức đánh thức Thẩm Thất.
Đúng vậy, hai người yêu nhau, thật ra rất để tâm đến đối phương.
Cho dù là một ngã rẽ nhỏ, cũng có thể khiến tình yêu đi lạc hướng.
Đây chính là kết quả mà không bao giờ Thẩm Thất muốn nhìn thấy.
Nếu nói trước đây cô không xác định rõ, có thể tùy ý làm tổn thương đối phương.
Nhưng giờ đã xác định rõ tình cảm, vậy sao có thể không nghĩ đến hậu quả chứ?
“Vậy tớ phải làm sao đây?” Thẩm Thất cắn môi hỏi: “giờ tớ thấy hai bên đều khó xử.”
“Hãy đi giải thích cho Hạ Nhật Ninh, xem anh ta nói gì vậy.” Lưu Nghĩa vỗ vai Thẩm Thất nói: “chuyện như vậy không thể giấu được. Rút kinh nghiệm nhé, Tiểu Thất! Năm đó cậu và Hạ Nhật Ninh cũng giấu nhau như vậy, mới thành ra gây nên tổn thương lớn đến vậy! Nếu Hạ Nhật Ninh không giấu chuyện Thôi Nguyệt Lam đi viện, cậu sẽ không tuyệt vọng đến mức ly hôn. Nếu năm đó cậu không giấu chuyện Trình Thiên Cát, cũng sẽ không xẩy ra hiểu lầm, khiến Thôi Nguyệt Lam thừa cơ dở trò.”
“Cho nên, cậu và Hạ Nhật Ninh đều phải rút kinh nghiệm! Biết không? Trước đây hai người đều quá trẻ, chỉ nghĩ đơn giản, nhưng không biết giấu giếm và gây tổn thương chính là điều đáng sợ nhất trong tình yêu.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “bây giờ lại trở lại bên nhau, thì đừng phạm những sai lầm như vậy nữa.”
“Tiểu Nghĩa, cậu đã yêu bao giờ chưa, sao cậu lại biết nhiều thế?” Thẩm Thất không khỏi hoài nghi nhìn cô.
Mắt Lưu Nghĩa đỏ, ừ ừ à à không nói được lên lời.
Cô sẽ không nói với Thẩm Thất biết, từ khi cô có cảm giác với Văn Nhất Phi, đã nghiên cứu rất nhiều bí kịp về những chuyện tình lên bờ xuống ruộng.
Truyện tình 36 kế của cô giáo Tiểu Ái, 108 kiểu tán tỉnh nhau của Thái đại sư, đại kế tình yêu của Tiểu Bác tiên sinh vân vân vân vân vân.
Tuy cô chưa chính thức yêu, những cô vẫn sẽ học thuộc lòng trôi chẩy những bí kíp này.
Lưu Nghĩa tức quá bật người dậy, lấy chiếc gối trong tay làm bao cát, đập thật mạnh rất lâu.
Đánh xong cái cuối cùng, Lưu Nghĩa đứng thẳng người lên, rút điện thoại ra gọi: “Trần Chí Khuê, em là Lưu Nghĩa.”
Đầu dây bên kia có tiếng vui mừng khôn xiết: “Tiểu Nghĩa! Sao em lại nhớ gọi điện cho anh đấy?”
Lưu Nghĩa bình tĩnh nói: “em chỉ hỏi anh, những lời anh nói trước đây giờ còn hiệu lực không?”
“Có, có hiệu lực! Có hiệu lực cả đời!” Trần Chí Khuê lập tức thề, nói tiếp: “chỉ cần em gật đầu, anh, chuyện gì anh cũng nghe em hết!”
“Được, giờ em cần một bạn trai tạm thời, Tức là giả vờ, anh hiểu chứ?” Lưu Nghĩa nói một cách rất đơn giản và rất thô: “em sẽ gửi cho anh vị trí hiện tại của em, anh có thời gian thì qua đây, làm bạn trai tạm thời của em mấy ngày.”
“Tạm thời sao? Cả cuộc đời cũng được.” Trần Chí Khuê lập tức trả lời
“Nói ít thôi, có đến không?” giọng Lưu Nghĩa lạnh tanh.
“Đến đến đến, đến ngay đây!” Trần Chí Khuê lập tức gật đầu lia lịa trả lời: “Tiểu Nghĩa, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là để cho một người dập tắt hy vọng thôi.” Lưu Nghĩa vẫn tiếp tục trả lời lạnh tanh: “cả đời này, chỉ có thể là Lưu Nghĩa tôi đá người khác! Không đến lượt người khác đá tôi!”
Nói xong, cạch một tiếng, Lưu Nghĩa đã tắt điện thoại.
Đầu bên kia Trần Chí Khuê suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng hiểu ý của câu nói này!
Trời đất tôi ơi!
Tiểu Nghĩa yêu rồi?
Tiểu Nghĩa lại thất tình rồi?
Đây là chuyện hồi nào vậy!
Sao anh không biết chút gì vậy?
Mặc kệ thôi, qua đó nhanh đi!
Nếu không, Lưu Nghĩa lại bị người khác cướp mất đấy!
Phùng Khả Hân thấy Lưu Nghĩa lặng lẽ cúp điện thoai, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng xóa ghi nhớ cuộc gọi, rồi đưa điện thoại cho Văn Nhất Phi: “được rồi, phần mềm anh cần đều xong rồi. Thật là xin lỗi, làm lỡ bao nhiêu thời gian của anh.”
“Không sao, ngày mai anh phải qua chỗ Tiểu Nghĩa và Tiểu Thất rồi. Việc ở đây em cứ tự lo. Chỉ cần Tiểu Nghĩa đồng ý, anh đóng kịch với em cũng không sao đâu.” Văn Nhất Phi đứng dậy: “em nghỉ ngơi đi, anh về trước đây.”