Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 478 :
Ngày đăng: 13:35 30/04/20
Dáng vẻ Phùng Khả Hân khéo léo: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đích thân giải thích rõ ràng với Lưu Nghĩa, tôi sẽ không làm hai người khó xử đâu.”
Văn Nhất Phi gật đầu, nhìn lên bầu trời: “Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”
Văn Nhất Phi nói xong câu này liền quay người bước đi.
Phùng Khả Hân nhìn theo bóng lưng Văn Nhất Phi, khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ: “Lưu Nghĩa không phải Thẩm Thất, nếu cô ta nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Văn Nhất Phi đâu? Không sao, bọn họ càng làm lớn chuyện mình sẽ càng có cơ hội thể hiện sự dịu dàng. Người phụ nữ Lưu Nghĩa này không ôn nhu khôn khéo như Thẩm Thất, khi thật sự muốn đánh nhau nhất định sẽ long trời lở đất. Văn Nhất Phi, tôi xem anh sẽ làm thế nào? Ha ha.”
Văn Nhất Phi vừa cầm điện thoại thì lập tức đăng nhập vào tài khoản của mình.
Hắn vội vàng muốn nói chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho Lưu Nghĩa nghe, nhưng hắn không thể tìm được Lưu Nghĩa.
Lúc hắn nhìn thấy thông báo đối phương đã cho hắn vào danh sách đen thì ngẩn người tại chỗ.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao lại cho vào danh sách đen?
Văn Nhất Phi không tin liền gọi điện, quả như dự đoán, điện thoại cũng không liên lạc được.
Văn Nhất Phi lấy điện thoại của người khác gọi vào số Lưu Nghĩa, vẫn cứ không gọi được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ!
Đang yên ổn sao lại cho hắn vào danh sách đen!
Văn Nhất Phi cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức gọi điện cho Hạ Nhật Ninh.
Nhưng cũng không gọi được cho Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi chỉ đành gọi cho Tiểu Xuân, Tiểu Xuân trả lời: “Tổng giám đốc đang ở trong phòng với thiếu phu nhân, có lẽ không tiện nghe điện thoại? Văn thiếu, cậu có việc gì không?”
Văn Nhất Phi thầm nghĩ, không thể nói chuyện giữa hắn và Lưu Nghĩa cho một trợ lý được, vì vậy chỉ đáp: “Không có gì, sáng mai tôi sẽ đến.”
Tiểu Xuân đáp: “Vâng, tôi sẽ chuyển lời với tổng giám đốc.”
Văn Nhất Phi cúp điện thoại, vẻ mặt phiền muộn.
Xem ra, tình hình như thế nào chỉ có thể đợi ngày mai mới biết được.
Lúc này Hạ Nhật Ninh đang làm gì?
Tiểu Xuân nói không sai, hắn đang bận rộn với Thẩm Thất ở trong phòng!
Ừm, đừng nghĩ bậy, bọn họ vẫn chưa tới bước đó đâu.
Sau khi Thẩm Thất bị Lưu Nghĩa đẩy ra khỏi cửa phòng, cô xoay người gõ cửa phòng bên cạnh.
Hạ Nhật Ninh nói không sai, quả nhiên cô có thể đến gõ cửa bất cứ lúc nào.
Thẩm Thất vừa gõ cửa, Hạ Nhật Ninh liền ra mở cửa.
“Vấn đề này quả thực là một vấn đề.” Ánh mắt Hạ Nhật Ninh tập trung, tiếp tục nói: “Có điều, hình như vừa rồi em không phủ nhận lời nói của anh?”
Thẩm Thất sửng sốt: “Hả?”
“Anh nói, em là vợ anh, em không phủ nhận.” Hạ Nhật Ninh cười rất gian trá: “Vậy thì, khi nào dẫn con chúng ta về vậy?”
Thẩm Thất trừng mắt: “Anh lại giăng bẫy em rồi!”
Nói về giăng bẫy thì Thẩm Thất sao có thể là đối thủ của Hạ Nhật Ninh được chứ!
Chỉ trong mấy phút mà đã bị trúng bẫy rồi.
“Nhưng khi nãy em đã thừa nhận rồi!” Hạ Nhật Ninh nghiêm túc nói: “Tiền đề này rất quan trọng! Chỉ cần em thừa nhận em là vợ anh, em nói xem, em đính hôn với Triển Bác được sao?”
“Không được.” Thẩm Thất trả lời lưu loát.
Trời ạ, rõ ràng là đến tìm Hạ Nhật Ninh để bàn chuyện, vì sao khí thế của mình
lại bị hắn chèn ép thảm như vậy chứ?
Thẩm Thất đột nhiên cảm thấy đồng tình với những người đàm phán cùng Hạ Nhật Ninh.
Đại khái là bị chèn ép thê thảm đến mức không nỡ nhìn chăng?
“Nếu đã không được, vậy còn thắc mắc gì nữa?” Hạ Nhật Ninh chau mày: “Không phải đã giải quyết được mọi chuyện rồi sao?”
“Nhưng mà, em không thể mở miệng giải thích chuyện này với dì và chú được.” Thẩm Thất nói: “Em lo bọn họ sẽ không chịu được.”
“Vì vậy em không sợ anh sẽ suy sụp ư?” Hạ Nhật Ninh cúi đầu nghiêm túc cắn một miếng lên môi Thẩm Thất: “Đồ vật nhỏ, em nhân từ với người khác như thế, tại sao lại lạnh lùng với anh vậy? Sao em nỡ làm anh tổn thương?”
“Đâu có, em cũng không nỡ mà.” Nói xong câu này, Thẩm Thất che mặt lại theo phản xạ.
Trời ơi, nhất thời không cẩn thận nói ra những lời trong lòng mất rồi.
Hạ Nhật Ninh nghe thấy câu trả lời của Thẩm Thất, cuối cùng cũng hài lòng: “Coi như em vẫn còn lương tâm, còn biết nói với anh một lời này.”
Thẩm Thất không dám mở miệng nữa.
“Được thôi, nể mặt em chủ động thẳng thắn như vậy, chuyện này giao cho anh được rồi.” Hạ Nhật Ninh nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Thẩm Thất, hắn liền sờ lên chóp mũi Thẩm Thất: “Đồ vật nhỏ, sau này nhớ kỹ đấy! Gặp chuyện gì cũng đừng hoảng! Có anh đây! Chỉ cần nói với anh, anh sẽ giải quyết mọi chuyện giúp em, không cần phải tự chuốc lấy rắc rối.”
Thẩm Thất buồn bã trả lời: “Biết rồi, nhưng mà, anh định làm gì?”
“Muốn biết không?” Hạ Nhật Ninh đột nhiên nở nụ cười gian trá.
“Ừm.” Thẩm Thất như chú thỏ trắng nhỏ không chút cảnh giác lại bị mắc bẫy.
“Hôn anh một cái, anh sẽ nói với em.” Hạ Nhật Ninh vẫn trêu ghẹo vợ mình giống như trước đây vậy.