Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 491 :
Ngày đăng: 13:35 30/04/20
Thẩm Thất ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: “Tớ vừa rồi hình như nhìn thấy Phùng Khả Hân?”
Lưu Nghĩa bật cười: “Sao lại có thể? Phùng Khả Hân làm gì có ở đây.”
Cô ấy đêm hôm trước còn đang ở cùng với Văn Nhất Phi.
Làm sao có thể ở đây được?
Thẩm Thất ngẩn ngơ nói: “Nhưng vừa rồi thật sự tớ nhìn thấy cô ấy. Cô ấy hình như bị một đám người bắt lên một chiếc xe, Tiểu Nghĩa, dù nói gì chăng nữa cô ấy cũng là em gái của Phùng Mạn Luân. Tớ có phải nên đi qua xem thử?”
Lưu Nghĩa cũng đứng dậy theo: “Cậu xác định không phải hoa mắt?”
Lưu Nghĩa nghe được thông tin này, phản ứng đầu tiên chính là gọi điện cho Văn Nhất Phi.
Nói trắng ra, Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đều không phải loại người máu lạnh vô tình.
Ngược lại, đều là người có trái tim nhân hậu nhiệt tình.
Cho dù Lưu Nghĩa rất e ngại quan hệ giữa Phùng Khả Hân và Văn Nhất Phi, nhưng khi đối diện với sự nguy hại, cô ấy vẫn lựa chọn sự lương thiện.
Thẩm Thất nói: “Tớ không rõ! Bọn họ vừa mới lái xe rời khỏi, nếu giờ chúng ta đuổi theo, vẫn còn kịp.”
“Còn ngây ra đó làm gì? Đuổi theo!” Lưu Nghĩa liền lấy theo túi của Thẩm Thất, kéo theo Thẩm Thất chạy ra ngoài.
Người không biết chuyện còn nghĩ hai người uống cà phê xong không trả tiền.
Thẩm Thất cũng tỉnh người ra, vừa chạy vừa kiếm chìa khóa xe.
Chờ hai người chạy đến trước xe, cửa xe đã mở ra.
Hai người liền nhảy vào trong điên cuồng đuổi theo.
Trùng hợp là, hôm nay là cuối tuần, trên đường xe rất đông, do đó kẹt xe.
Thẩm Thất lái xe, từ xa đã nhắm lấy chiếc xe đem Phùng Khả Hân đi.
Tất nhiên, muốn nói tại sao lại dễ tìm được như thế, đó là vì trên con đường này, vì chỉ có hai chiếc xe đó là xe hiệu.
Thẩm Thất lái chiếc Ferrari, còn đối phương lái chiếc Land Rover.
Xe này ở nơi khác, cũng không tính là tốt mấy.
“A, được ạ.” Thẩm Thất gật đầu.
Khi mà Thẩm Thất và Lưu Nghĩa được dẫn đến lầu trên cùng, Phùng Khả Hân bị đem đến một căn phòng ở lầu một.
Phùng Khả Hân liền bị đẩy vào trong phòng.
“Các người muốn làm gì? Tôi là đại tiểu thư Phùng gia đấy!” Phùng Khả Hân giận dữ mà hét lớn.
“Thế thì mời đại tiểu thư tắm rửa thay quần áo đi.” Một người phụ nữ trên dưới 40 tuổi, với gương mặt gầy gò, lạnh nhạt mở miệng nói: “Đại tiểu thư làm sai việc, nên chịu sự trừng phạt!”
“Tắm rửa thay đồ? Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Phùng Khả Hân khẩn trương nắm lấy cổ áo: “Tôi không tắm, các người muốn làm gì? Anh tôi đâu? Anh ấy ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy!”
“Đây là ý của đại thiếu gia.” Người phụ nữ đó trả lời nói: “Mời đại tiểu thư tranh thủ thời gian! Nếu như đại tiểu thư không phối hợp, thì đừng trách tôi thô bạo!”
Lời của người phụ nữ đó vừa dứt, liền đưa mắt ra dấu với người bên cạnh.
Một người phụ nữ với dáng vẻ người hầu, tiến lên một bước, đem một chiếc khăn tay trắng che lấy mũi của Phùng Khả Hân!
Phùng Khả Hân chỉ cảm thấy có một mùi khó chịu từ mũi truyền đến, cô ấy liền ý thức được đó là gì, cô ấy muốn vùng vẫy, muốn chạy trốn.
Nhưng tất cả đều không kịp nữa.
Phùng Khả Hân tuyệt vọng nhìn lấy mọi thứ trước mắt, cơ thể mềm nhũn, mắt liền mơ hồ.
Giây phút đó, trong đầu cô ấy chỉ có một câu nói: Xong rồi, tất cả xong rồi.
Người phụ nữ gầy gò lạnh nhạt nói: “Đem đại tiểu thư tắm rửa sạch sẽ, đưa đến giường của ông Ngô. Nếu như có sai sót gì, thì ai cũng đừng mong mà rời khỏi đây.”
Mọi người xung quanh đều cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu.
Phùng Khả Hân nhanh chóng bị đưa xuống, tắm rửa sạch sẻ, tạo dáng đẹp đẽ! Được trang điểm như một con búp bê, đưa đến một chiếc giường tinh tế.
Cô ấy vốn dĩ có dung mạo khá đẹp, trang điểm như thế càng đẹp hơn.
Không lâu sau, một người đàn ông lớn tuổi khoảng chừng sáu bảy chục tuổi, cười hehe đẩy cửa đi vào.
Nhìn người đẹp ngủ trên giường, người đàn ông lớn tuổi đó hài lòng gật đầu.
Phùng Mạn Luân đang cùng Thẩm Thất và Lưu Nghĩa ăn cơm, có người đi vào, bên tai Phùng Mạn Luân khẽ nói: “Mọi chuyện đã làm theo lời của anh mà xử lý, ông Ngô rất hài lòng với đại tiểu thư. Bày tỏ rằng tuyến buôn bán Nhật Hàn, thuộc về anh.”