Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 498 :

Ngày đăng: 13:35 30/04/20


Người Thẩm Lục nghĩ tới đầu tiên là Sùng Minh.



Đáy mắt Sùng Minh xẹt qua ý cười vì vừa thực hiện được chuyện xấu.



Hắn chọn lúc ăn cơm mới nói là vì hắn đã tính kĩ suy nghĩ của Thẩm Lục.



Hắn muốn Thẩm Lục dần quen với việc dựa vào hắn, đến tận khi không xa rời hắn được nữa!



Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thẩm Lục xin hắn giúp đỡ.



Sùng Minh cố tình trầm ngâm một lát, sau mới lên tiếng: “Có thể ra tay nhưng anh cần phải tự mình đi một chuyến mới được.”



“Được.” Thẩm Lục gật đầu: “Người dù có mạnh đến đâu, đi tới một nơi xa lạ cũng không chống lại được người nơi đó, đạo lí này tôi hiểu.”



Sùng Minh hài lòng gật đầu, nói: “Nếu em hiểu thì mọi chuyện dễ làm rồi!”



Sùng Minh vừa giơ tay đã có người đi lên, đem theo một cuốn sổ đưa cho Sùng Minh.



Sùng Minh liếc mắt nhìn cuốn sổ, sau đó đưa cho Thẩm Lục: “Đây là địa chỉ của đối phương.”



Thẩm Lục lập tức nhận lấy cuốn sổ nhìn chăm chăm cuốn sổ, nây người.



El đang ở thành phố C.



Thành phố C không gần chỗ bọn họ chút nào.



Nghiêm túc mà nói, cũng không xa lắm.



Từ đây đến chỗ đó, nếu đi nhanh một chút thì tầm 3-4 giờ là tới.



Thẩm Lục nhăn mày.



Sùng Minh nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Lục, hắn có chút xúc động, muốn đưa tay vuốt phẳng lông mày của anh.
“Nhưng em cũng biết đấy, ba anh, anh và những người xung quanh đều rất coi trọng những người cùng huyết thống. Trên miệng anh Mạc nói, anh ấy chỉ có một mình, không thân không thích. Nhưng dù sao đi nữa anh ấy họ Mặc.” Hạ Nhật Ninh nói: “Chuyện này chúng ta không thể làm cứng, chỉ có thể từ từ rồi tính.”



“Em hiểu rồi.” Thẩm Thất gật đầu: “Vậy chúng ta mau đi thôi. Chuyện bên này đã xử lý xong có thể đi được rồi.”



“Đám Tiểu Xuân đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, đợi lát nữa là có thể đi.” Hạ Nhật Ninh nói.



Lưu Nghĩa đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, lúc này mới xen vào nói: “Tò mò quá, tại sao cô lại muốn Kim Lâu Ngọc Y đó bằng được nhỉ? Cô ấy là chuyên gia khảo cổ, chắc chắn không phải người hám của! Cô ấy cũng không thiếu gì tiền!”



Thẩm Thất cũng gật đầu nói: “Tớ cũng thấy chuyện này khá kì lạ, bên trong chắc chắn có điều gì chúng ta không biết. Chúng ta vẫn nên đi một chuyến hỏi cho rõ ràng thì hơn.”



Lưu Nghĩa gật đầu.



Lúc này, Văn Nhất Phi gõ cửa bước vào: “Nhật Ninh, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”



Ánh mắt Văn Nhất Phi rơi trên người Lưu Nghĩa, khuôn mặt anh cứng ngắc, nói được nửa câu, lời còn lại nghẽn trong cổ họng.



Lưu Nghĩa cũng nhìn thấy Văn Nhất Phi, cô nhăn mày nói: “Nếu em đi cùng không tiện thì em không đi nữa.”



“Không.” Văn Nhất Phi lập tức đáp lời: “Không có gì không tiện hết.”



Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hiện rõ sự “Không biết làm sao!”



Tình cảm hai người này trắc trở không kém gì Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cả!



Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi hơi mất tự nhiên.



Thẩm Thất nhanh nhẹn nói: “Người đông thế mạnh, ai đi được thì đi! Nhỡ may đánh nhau thật thì sao?”



Lúc này Lưu Nghĩa mới gật đầu nói: “Được, tớ đi theo bảo vệ cậu!”



Ánh mắt Văn Nhất Phi sáng lên, tiếp tục nói với Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, chuẩn bị xong cả rồi, lúc nào cũng có thể khởi hành.”