Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 499 :
Ngày đăng: 13:35 30/04/20
Hạ Nhật Ninh nói: “Được, chúng tôi sẽ khởi hành ngay lập tức. Những người khác khắc phục hậu quả.”
Có câu nói này của Hạ Nhật Ninh, mọi người lục tục rời khỏi phòng.
Tiểu Thu ở lại giải quyết hậu quả, những người còn lại đi theo đội ngũ.
Thẩm Thất vừa xuống tầng đã nhìn thấy một hàng xe đỗ dưới cửa khách sạn.
Tiểu Xuân mở cửa xe cho Thẩm Thất, Thẩm Thất quay đầu liếc Lưu Nghĩa một cái rồi mới lên xe.
Lưu Nghĩa đang đi lên xe cùng Thẩm Thất thì Văn Nhất Phi đột ngột kéo cổ tay Lưu Nghĩa và nói: “Hai vợ chồng nhà người ta đi cùng nhau, em đừng chen vào. Nếu em không muốn ngồi cùng xe với anh thì anh ngồi xe sau.”
“Tôi có cần phải trốn tránh anh đâu, không cần phải vậy.” Lưu Nghĩa vô thức buột miệng nói.
Văn Nhất Phi nhếch miệng, gật đầu, mở cửa xe của mình.
Ánh mắt Lưu Nghĩa lóe lên, dường như hơi lưỡng lự, nhưng rồi vẫn lên xe của Văn Nhất Phi.
Lần này mọi người đều có tài xế riêng lái xe, sau khi lên xe, về cơ bản không còn việc gì để làm nữa.
Văn Nhất Phi nhìn Lưu Nghĩa chán chường chơi điện thoại, muốn nói vài câu với Lưu Nghĩa, nhưng hắn sợ lại cãi nhau với cô.
Ngón tay không biết đặt đâu của hắn gõ gõ lên mặt bàn, gõ một hồi lâu, đầu óc quay được vô số vòng, cuối cùng cũng nghĩ ra một chủ đề an toàn.
Đó chính là bàn luận về những người không liên quan!
Mà người không liên quan nhất định không thể dây dưa đến nhân vật gây tranh cãi!
Vì thế, Văn Nhất Phi chuyển chủ đề lên người bạn thời thơ ấu của mình, hai anh em Phạm Thành và Phạm Ly.
“Em nói xem, Phạm Thành và Phạm ly đuổi theo kịp chúng ta không nhỉ?” Văn Nhất Phi sờ cằm hỏi.
“Họ đi đâu rồi?” Lưu Nghĩa cũng thấy bầu không khí trong xe hơi ngột ngạt, vì thế cũng hỏi hùa theo chủ đề của Văn Nhất Phi.
Văn Nhất Phi thấy Lưu Nghĩa đáp lời mà lòng vui sướng. Có hi vọng rồi!
Hạ Nhật Ninh thấy buồn phiền vô cùng.
Anh có thể ngang ngược thu phục hết tất cả mọi người, chỉ riêng với công chúa nhỏ của mình thì không ngang ngược nổi, phải làm sao đây?
Hơn nữa thu phục trái tim của con trẻ không thể dùng đến ngang ngược và thô bạo được!
“Cứ đợi đã rồi nói.” Thẩm Thất an ủi anh: “Em cũng cần phải nói chuyện đàng hoàng với chúng. Ít nhất anh cũng có ưu thế trời sinh, vì Tiểu Hà rất ưng ý nhan sắc của anh, con bé rất mong anh là ba dượng nó!”
Nói xong câu này, chính Tiểu Thất cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Hạ Nhật Ninh giơ tay gõ lên chóp mũi cô: “Còn cười được!”
Tiểu Hạ gặm nốt quả táo cuối cùng, nói với Tiểu Xuân: “Cậu nói xem, Văn thiếu với Lưu Nghĩa rốt cuộc có thể thành đôi không nhỉ?”
Tiểu Xuân tặng lại một cái lườm: “Cậu lo mãi không hết nhỉ! Cậu lo cho cái thân cậu trước đi! Cậu ăn nhiều như thế, sau này lấy vợ chắc để người ta chết đói ấy nhỉ?”
Tiểu Hạ trả lời ngay lập tức: “Vậy cũng đơn giản thôi! Tìm cô vợ nào ăn ít là được!”
Tiểu Xuân vô cùng bất lực.
Tiểu Hạ không nhịn được mà huých huých: “Tôi cứ cảm thấy thực ra hai người họ rất xứng đôi.”
“Xứng chỗ nào?” Tiểu Xuân hỏi ngược lại.
“Tính tình cố chấp đấy!” Tiểu Hạ trả lời: “Cả hai người đều thế! Thực ra chuyện rất đơn giản, hai người đều lui một bước, không phải ai cũng hoan hỉ sao?”
Tiểu Xuân và Tiểu Đông đồng thanh nói: “Đợi cậu yêu đi rồi cậu sẽ biết!”
Tiểu Xuân bất mãn: “Tôi chưa từng yêu đương, nhưng tôi thấy nhiều rồi! Này này này, sao hai người cậu đều bơ tôi thế?”
Người trong xe nô đùa ầm ĩ, đoàn xe tiến về phía trước rất có trật tự.
Đến khoảng mười giờ tối, đoàn xe cuối cùng cũng đến điểm đích.