Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 522 :
Ngày đăng: 13:35 30/04/20
Lưu Nghĩa ngây ra, liền hỏi: “Tất cả đều nhớ lại rồi?”
Thẩm Thất dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, tất cả, đều nhớ lại rồi!”
Thẩm Thất liền ôm lấy Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, xin lỗi, để cậu chịu khổ rồi!”
Lưu Nghĩa vỗ lấy lưng của Thẩm Thất, nói: “Uống hết canh gừng trước đã, rồi từ từ nói. Giờ là mùa đông. Thành phố C cũng không thấy được ấm đến mức nào.”
Thẩm Thất với nước mắt lưng tròng bưng lấy chén canh, hì hụt một hơi uống sạch chén canh gừng đó, sau đó cay đến nước mắt rơi càng nhiều hơn.
“Nhìn cậu khóc đau lòng đến thế kia, xem ra canh gừng này nấu đủ lửa.” Lưu Nghĩa yên lòng nói.
Thẩm Thất vốn dĩ rất đau buồn, nghe Lưu Nghĩa nói thế, nổi buồn chốc lát liền biến mất.
“Đáng ghét.” Thẩm Thất lau nước mắt: “Người ta vốn dĩ vẫn rất đau buồn.”
“Đau buồn cái nổi gì! Chúng tớ đau buồn cả bốn năm nay! Đều không buồn nổi nữa!” Lưu Nghĩa dịnh Thẩm Thất về chỗ ngồi, nói: “Cậu nói xem nào, lúc đó trong mộ rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?”
Ánh mắt Thẩm Thất mơ hồ, nói: “Khi đó sau khi tớ bị Thôi Nguyệt Lam đẩy xuống, cả người đều không tự khống chế mà cứ rơi xuống. Nhưng kỳ lạ là, tớ cứ cảm thấy có người đỡ lấy tớ. Tiểu Nghĩa, cậu biết không? Khi lần thứ ba vào mộ, khi tớ vừa vào trong vòng ngoài của mộ, cũng trải qua một lần sạt lỡ mà rơi xuống. Lần đó, tớ cũng cảm thấy có người đỡ lấy tớ, hơn nữa chỗ tớ rơi xuống rất sâu rất sâu. Nhưng tớ lại không sao cả. Kỳ lạ nhất là, tớ hỏi bất cứ ai, họ đều rơi ở một nơi rất nông rất nông, chỉ có tớ là sâu nhất thôi. Sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện lỳ lạ.”
Thẩm Thất gắng hít mạnh, tiếp tục nói: “Tớ hình như thấy được câu chuyện của đại đế và thiếu nữ của hàng ngàn năm trước, cả quá trình của họ đều được tớ chính mắt nhìn thấy. Đại đế thực ra là một vị tiên quân trên trời, địa vị rất cao, cụ thể là ai, tớ không rõ nữa. Tớ chỉ biết, thiên đế đối với ngài ấy rất kính trọng. Ngài ấy có địa bàn của mình, có động phủ của mình, cũng có người theo đuổi. Còn thiếu nữ là một hầu nữ xếp hàng thứ bảy bên cạnh Viêm đế, chuyên canh gác kho thần khí.”
“Ella.” Mạc ca lại đột nhiên kêu lấy cô ấy: “Có ngại nói chuyện cùng tôi không?”
Ella liền đứng lại, quay mắt nhìn lại cười nói: “Tất nhiên không ngại rồi.”
“Lần trước tôi hỏi qua chuyện của cô, lại chưa nói cùng cô về chuyện của tôi.” Mạc ca nói: “Như thế không công bằng. Cho nên, tối nay tôi nói với cô về chuyện của tôi.”
Ella gật đầu, ngồi về vị trí.
Mạc ca nhìn lấy ella, nhìn gần một phút, mới khẽ mở miệng nói: “Tôi họ Mạc, là người của Mạc gia trấn, nhưng lại cũng không phải người của Mạc gia trấn. Trước đây nhiều năm, tôi đã rời khỏi đây. Khi tôi rời khỏi đây, tôi từng thề rằng, nếu không làm nên sự nghiệp, thì quyết không trở về. Tôi đi lần này, chính là mấy chục năm.”
“Sau khi tôi rời khỏi tôi gặp được bố của Hạ Nhật Ninh, cũng là đại ca của tôi, đầu lĩnh của lính đánh thuê, đại ca của tổ chức tình báo Hạ Quốc Tường. Từ khi tôi theo anh ấy, đúng là trải qua ngày tháng nếm máu trên đao. Có mấy lần, tôi đều là vùng vẫy giữa sự sống còn, có một hai lần như thế, hầu như không chịu nổi nữa. Sau đó, đại ca đến châu Phi, còn tôi, sau này cùng đại ca xảy ra chút hiềm khích, sau đó tôi từ biệt đại ca, một mình trở về nước.” Mạc ca không phải là người biết kể truyện, đôi lời liền đem cả đời mình kể hết: “Tôi không phải chưa từng nghĩ qua, tìm một người phụ nữ sống chung nửa đời còn lại, nhưng, những người phụ nữ đó tôi đều không thích cả. Đừng nhìn tôi là kẻ thô kệch, nhưng phụ nữ dung tục quá tôi thật sự không thích.”
Ella liền cười.
“Tôi cũng không sợ cô chê cười. Thực ra, tôi rất thích nhà học giả. Cứ cảm thấy họ rất lợi hại, hiểu biết rất nhiều. Không như kẻ thô kệch như tôi, chỉ biết đánh trận.” Mạc ca nói đến đây, mặt có phần đỏ ửng, có chút xấu hổ: “Nhưng, người như thế, thì làm sao mà thích tối cho được? Chờ khi tôi về nước, tôi đã 40 tuổi rồi.”
“Không có.” Ella nghiêm túc trả lời: “Thực ra tôi cũng như anh vậy. Từ nhỏ tôi đã yêu thích đọc sách, chuyện tôi thích nhất chính là gặm nhấm cuốn cổ tịch dày cộm. Tôi rất thích lịch sử, thích khảo cổ, thích từ trong những con chữ tìm ra dấu vết, sau đó đi chứng thực suy đoán của tôi. Do tôi quá chuyên tâm vào việc học, đến 30 tuổi vẫn chưa biết yêu là gì. Cho đến khi muốn yêu, lại phát hiện, không ai ở chỗ đó chờ tôi cả.”
Hai người đồng bệnh tương lân, nhìn lấy nhau, đồng thời bật cười.
“Sau này tôi đã từng yêu qua một lần, nhưng sau này tôi mới phát hiện ra thực ra anh ta là người đã có gia đình. Sau đó tôi cứ thế thất tình. Từ đó về sau tôi dẹp ý nghĩ đó, chuyên tâm đi làm sự nghiệp của tôi, làm nghiên cứu của tôi. Theo vô số đoàn đạo mộ, xoay quanh hết tất cả mộ phần trên toàn cầu.” Ella cười khổ: “Có lẽ tôi không thích hợp yêu đương.”