Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 523 :

Ngày đăng: 13:35 30/04/20


Trong ánh mắt Mạc ca hiện nên một tia đau lòng: “Không phải đâu, cô chỉ là chưa gặp đúng người. Ông trời rất sáng mắt, người càng nghiêm túc, càng có sự sắp xếp nghiêm túc hơn. Mãi không yêu, chỉ là chưa gặp được. Nhưng chỉ cần có kiên nhẫn, sẽ có ngày gặp được!”



Ella khẽ cười, nói: “Ừm, tôi tin vào điều đó.”



Hai người dưới ánh đèn vàng nhạt, hai người nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy sự yên tĩnh lúc này, rất đẹp.



Khi Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đang kể lịch sử tiên hiệp, ella và Mạc ca kể về lịch sử cá nhân, Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi cùng với Phạm Thành Phạm Ly bốn người trong phòng ngâm mình.



Chủ đề của bốn người, khác với những người khác.



Hạ Nhật Ninh trực tiếp cho người điều tra xem rốt cuộc đứa nào không có mắt tuy nhiên dám nổ súng với họ!



Muốn chết, thì thành toàn cho họ!



Văn Nhất Phi u oán nhìn lấy Phạm Thành Phạm Ly: “Đêm nay thiếu chút bị các cậu hại chết!”



Phạm Thành Phạm Ly nhàn nhã mà xối nước nóng lên trên người, các trợ lý bên cạnh, không ngừng thêm nước nóng cho bốn vị thiếu gia, thật sự muốn thoải mái bao nhiêu thì có bấy nhiêu.



“Bọn tớ là muốn tốt cho cậu!” Phạm Thành Phạm Ly với vẻ hào phòng mà nói, hưởng thụ sự bóp vai của trợ lý, lười nhát trẻ lời nói: “Cậu xem, Tiểu Nghĩa tối nay hai lần anh hùng cứu mỹ nhân! Cậu còn chưa thấy đủ sao! nếu không phải bọn tớ tác hợp, cô ấy làm sao mà dễ dàng tha thứ cho cậu!”



“Ít ngụy biện!” đôi mắt đào hoa của Văn Nhất Phi trừng lấy hai người bọn họ: “Nói lại, các cậu nói, Thẩm Lục và Sùng Minh đi đâu rồi? Sao vẫn chưa về? Nhật Ninh, người của cậu không phải đi theo sao? Sao vẫn chưa có tin gì?”



“Có lẽ bị giải quyết rồi.” Hạ Nhật Ninh không quan tâm mà trả lời: “Sùng Minh luôn cẩn trọng, đừng thấy chúng ta giờ là mối quan hệ hợp tác. Hắn ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng chúng ta. Hắn ta có thể sống đến giờ, chính là nhờ vào tính cẩn trọng của hắn. Người của tớ có lẽ đang choáng trên đường, nếu không thì, sớm đã trở về. Nhưng, Sùng Minh nếu có thể cắt đuôi người của tớ, thì chứng minh hắn ta vẫn an toàn. Sùng Minh rất xảo huyệt, thỏ khôn đào ba hang, hắn ta mỗi khi đến một nơi, đều sẽ chuẩn bị trước mấy con đường dự bị để xoay chuyển. Cho nên các cậu không cần lo là được. Cũng nói không chắc, Sùng Minh nhân cơ hội này, cùng với cậu vợ của tớ bồi dưỡng tình cảm.”



Nghe đến bồi dưỡng tình cảm, những người khác đều bật cười.



Tâm tư của Sùng Minh đối với Thẩm Lục, thật sự mà nói không nên quá rõ ràng.



Khi xưa Sùng Minh còn thèm khát sắc đẹp của Hạ Nhật Ninh, nhưng từ khi quen biết Thẩm Lục, hoàn toàn như biến thành một người khác.



Cái đó gọi là một lòng một dạ.



“Không quan tâm hắn ta nữa. Tớ muốn loại bỏ lũ khốn dám nổ súng kia! May là tối nay mọi người đều không sao, nếu không mà nói, săn bằng cả nhà họ.” Khẩu khí Hạ Nhật Ninh liền biến lạnh, mắt phượng tối lại mấy phần.



Văn Nhất Phi và Phạm Thành Phạm Ly ba người nhìn nhau, đều không kiềm được tỏ vẻ không biết nên thế nào.



Chuyện tối này, xem như chọc tức Hạ Nhật Ninh.




Thẩm Lục ngây ngẩn nhìn Sùng Minh.



Sùng Minh lại đem người rất nhanh đi ra ngoài.



Thẩm Lục mở cửa sổ ra, nhìn Sùng Minh lên xe rời khỏi, cứ cảm thấy đêm nay không bình yên.



Người của Hạ Nhật Ninh đã trên đường sao?



Ưm, cũng tốt.



Nếu hai người họ cùng hành động, có lẽ sẽ an toàn hơn?



Cả Thẩm Lục cũng không phát hiện, anh ta thực ra bắt đầu lo lắng cho Sùng Minh.



Thẩm Lục chờ sau khi Sùng Minh rời khỏi, gọi điện cho Thẩm Thất.



Quả nhiên Thẩm Thất lo cho anh hai lo chết được: “Anh, anh thật sự không sao chứ? Vừa rồi người của Sùng Minh gọi đến nói hai người các anh đều an toàn rời khỏi, em còn chưa tin.”



“Anh không sao.” Thẩm Lục trả lời nói: “Các em nghỉ ngơi sớm đi, coi chừng đừng để bị lạnh. Tiểu Thất, nghe nói, em đều nhớ lại rồi?”



Thẩm Thất trả lời: “Ừm. Khi em và Hạ Nhật Ninh cùng nhảy lúc đó, em liền nhớ lại. Anh, mấy năm nay, để mọi người phải khổ rồi.”



“Bọn anh khổ hay không, đều không sao cả. Chỉ hy vọng em có thể vui vẻ một chút.” Thẩm Lục trả lời nói.



“Anh, mẹ, các cậu và bà ngoại họ đối với chuyện của em và Hạ Nhật Ninh có cách nghĩ thế nào?” Thẩm Thất có phần bất an hỏi.



Bọn trẻ đã kiên quyết phản đối rồi, nếu cả nhà cũng phản đối.



Thẩm Thất hầu như có thể dự kiến, con đường sau này rất gian nan.



Chân mày Thẩm Lục khẽ nhíu, nói: “Chuyện này khó nói. Anh và mấy anh họ, thái độ đều như nhau, chỉ cần em thích là được. Nhưng mẹ và bà ngoại có mối thắt trong lòng. Em biết đó, ngoại thương em và Tiểu Hà nhất. Nếu Tiểu Hà phản đối, ngoại sẽ phản đối.”



Thẩm Thất than nhẹ một hơi, quả nhiên là thế.



Đường về nhà, không dễ đi.