Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 524 :

Ngày đăng: 13:35 30/04/20


Thẩm Lục lại nói: “Tiểu Hà rốt cuộc vẫn còn nhỏ, cứ từ từ. Đừng vội. Xem Hạ Nhật Ninh làm thế nào, cũng nên để cậu ấy bỏ ra sực lực rồi.”



Thẩm Thất chỉ có thể trả lời nói: “Em cũng nghĩ thế. Anh, anh và Sùng Minh bên nhau, anh nên cẩn thận một chút.”



Thẩm Lục nhìn căn phòng vắng, ánh mắt nhấp nháy, trả lời nói: “Anh biết rồi. Em ngủ sớm đi.”



“Ừm, anh ngủ ngon.” Thẩm Thất trả lời.



Cúp máy, Thẩm Lục than nhẹ một hơi.



Sùng Minh lần này chạy ra ngoài, có lẽ lại một người thương tích mà về đây?



Đám người đó rốt cuộc là ai?



Vốn dĩ chuyện này, anh ấy sẽ không quan tâm.



Dù gì sự sống chết của Sùng Minh anh ấy lại không quan tâm lắm, đúng vậy, anh ấy chính là không quan tâm!



Nhưng Tiểu Thất cũng trong đoàn!



Đám người đó không thể nào không biết Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất cũng có mặt!



Những người đó vẫn không quan tâm mà nổ súng càn quét, đây cũng chạm đến giới hạn của Thẩm Lục.



Cho nên, chuyện Sùng Minh và Hạ Nhật Ninh đi tìm đối phương tính sổ, Thẩm Lục không nói với Thẩm Thất.



Chuyện này, nên để đàn ông giải quyết!



Thẩm Thất một mình nằm trên giường, lật qua trở lại không ngủ được.



Hạ Nhật Ninh chỉ nói với cô ấy là ra ngoài có chút việc, liền đem Tiểu Hạ bọn họ rời khỏi.



Cũng không biết anh ta đi làm gì.



Thẩm Thất cứ cảm thấy tim đập rất nhanh.



Cô ấy vốn dĩ muốn nói với Hạ Nhật Ninh rằng mình đã nhớ lại, nhưng lời chưa kịp nói ra miệng, Hạ Nhật Ninh đã đi rồi.



Mình e là tối này ngủ không được rồi?
Các nội tạng đầy máu trên mặt đất, thật sự muốn máu tanh mức nào thì máu tanh mức đó.



Đi được chưa mấy bước, thì nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết.



Hạ Nhật Ninh tới gần, liền có người đưa súng chỉ vào anh ta.



“Tôi là Hạ Nhật Ninh.” Hạ Nhật Ninh bình tĩnh nói: “Tốc độ của Sùng Minh chậm quá.”



Lời của Hạ Nhật Ninh vừa dứt, giọng tà mị của Sùng Minh vang lên: “Chậm sao? chưa chắc! Tôi vừa từ trong miệng người này moi ra không ít đồ tốt.”



Hạ Nhật Ninh tiếp tục đi về trước, hoàn toàn không quan tâm người của Sùng Minh đang đưa súng chỉ vào mình.



Sùng Minh đưa tay lên, họ đều thu súng trong tay lại.



Hạ Nhật Ninh cúi đầu nhìn, một người đàn ông với khuôn mặt và vết xăm trên mặt rõ ràng là ký hiệu của một tổ chức nào đó, giờ đây đang nằm trên mặt đất, đã mất đi nửa mạng.



Ưm, hắn ta mất đi không chỉ nửa mạng, còn có một mửa linh kiện khác.



Sùng Minh đúng là có sở thích xấu thật.



“Đồ tốt gì?” Hạ Nhật Ninh hỏi một cách tùy ý.



Sùng Minh cười, đứng dậy, đi về hướng Hạ Nhật Ninh.



Nghiêng nhẹ người, bên tai của Hạ Nhật Ninh nhỏ giọng nói: “Có hứng thú, cùng tôi nắm chính quyền của một nước nhỏ không?”



Mắt phượng Hạ Nhật Ninh sâu thẳm: “Cậu rõ ràng biết tôi vì đất nước mình mà cống hiến, lại hỏi tôi vấn đề như vây?”



Sùng Minh cười tà mị, cứ thế nhìn lấy dung nhan tuyệt mỹ của Hạ Nhật Ninh, tiếp tục nói: “Đừng giả vờ. Người khác không biết, chứ tôi còn không hiểu cậu sao? Cậu tuy không đánh cuộc chiến quân sự, nhưng cậu đánh cuộc chiến kinh tế. Cậu đã dùng thủ đoạn này, khống chế không ít người. Hạ Nhật Ninh, người khác nói cậu là đế vương của đế quốc ánh sáng, tôi là quân chủ của thế giới đen tối. Nhưng cả hai ta đều rõ, không ai tốt hơn ai cả.”



Mắt phượng Hạ Nhật Ninh quả nhiên nhìn xéo, cứ thế nhìn lấy Sùng Minh.



“Cậu tự mình qua tìm tôi, thực ra cậu cũng biết tôi muốn làm gì? Cậu tới, tất nhiên không phải là để ngăn cản tôi, mà để chia một phần lợi ích, đúng không?” Sùng Minh cười càng tà mị hơn: “Muốn chia lợi ích, được. Tôi có điều kiện.”



“Nói nghe thử.” Hạ Nhật Ninh không phủ định lời của Sùng Minh, xem như gián tiếp thừa nhận.



Nụ cười trên mặt Sùng Minh càng rực rỡ, nói: “Nói thực với cậu, mấy người này đều là tàn dư của Charley. Bốn năm trước, cậu trong mộ đã giải quyết Charley, nhưng địa bàn của Charley mãi không ai tiếp tay. Bởi vì cái chết của Charley, đám người này như rắn mất đầu, vì để giảnh vị trí đầu lĩnh mà đem giao dịch làm tới bận rộn cả lên. Họ truy sát tôi, có lẽ là để lấy được phiếu bầu cử, thuận tiện chứng minh thực lực của mình, để mà dựa dẫm vào thế lực khác. Những chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là, địa bàn của Charley, cậu có muốn không?”