Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 54 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Hạ Nhật Ninh thản nhiên nói: “Ồ, vậy sao?”



Cảm nhận được sự lạnh lùng của Hạ Nhật Ninh, Phủng Khả Hân đột nhiên hỏi: “Người con gái đó... có phải đang ở bên cạnh anh không?”



Cuối cùng cô ta cũng hỏi câu hỏi này rồi!



Chắc chắn những câu trước chỉ là vòng vo cho có mà thôi



Hạ Nhật Ninh biết rằng, với tai mắt của Phùng Khả Hân, nếu muốn biết ai đi theo hắn, thì rất dễ dàng biết được.



Thế nhưng, Phùng Khả Hân chịu đựng hết hai ngày mới hỏi, xem ra chịu đựng cũng khá giỏi đó.



“Có liên quan gì đến Phùng tiểu thư sao?” Hạ Nhật Ninh vẫn hỏi với thái độ lạnh lùng đó.



Phùng Khả Hân cằn chặt răng: “Nhật Ninh, em nghĩ chắc anh đã hiểu lầm rồi, ngày hôm đó, thật ra...”



“Được rồi, Phùng tiểu thư. Nếu không có việc gì khác thì tôi xin gác máy trước, tôi còn có việc phải làm.” Hạ Nhật Ninh thật sự không muốn ứng phó với vị đệ nhất thục nữ của thành phố Vinh này nữa.



Người khác xem cô ta như báu vật, nhưng hắn chỉ xem cô ta như những cọng cỏ ven đường mà thôi.



Không thích là không thích!



Tiếng tút tút cứ truyền lại từ bên kia điện thoại, trong lúc này sắc mặt của Phùng Khả Hân trở nên càng đáng sợ hơn nữa.



Cô ta ném văng chiếc điện thoại trong tay lên sàn.



Chiếc màn hình đẹp đẽ tinh tế, đã bị nứt mẻ hết trong tích tắc.



Những người đứng kế bên cô, đều không dám hó hé tiếng nào cả, họ sợ Phùng Khả Hân sẽ chuốc giận lên đầu họ.



“Hạ Nhật Ninh, sao anh lại dám...” Phùng Khả Hân tức giận đến nỗi nắm thật chặt lấy lưng ghế sô-pha, lửa giận phừng phừng trong mắt.



Qua một lúc sau, Phùng Khả Hân mới ra lệnh: “Truyền lệnh của ta, bắt đầu từ hôm nay, nghiêm cấm bất kỳ ai tìm con nha đầu đó tạo mẫu! Ta phải chống mắt lên coi Hạ Nhật Ninh có thể bảo vệ được cô ta đến khi nào! Bao nhiêu năm nay, ta chưa từng thấy qua người phụ nữ nào có thể ở bên Hạ Nhật Ninh được lâu! Ta phải cho cả thiên hạ trong thành phố Vinh này biết, con người này sẽ vĩnh viễn không bao giờ tồn tại được nữa!”



Lập tức có người cúi đầu trả lời: “Vâng, tiểu thư. Bắt đầu từ hôm nay, từ trên xuống dưới, sẽ không còn ai mời cô ấy làm việc nữa!”



Phùng Khả Hân tức giận đứng lên, rải từng bước chân rời khỏi phòng.



Trong chiếc xe hộp đó, Thẩm Thất thật sự đã nấu được nguyên một bàn đầy thức ăn.




Thẩm Thất mang theo hộp công cụ quay về nhà, vừa mới đặt đồ xuống, thì điện thoại của cô đã reo lên.



Thế nhưng lần này lại là một số lạ gọi đến.



Thẩm Thất bắt máy thì nghe thấy bên đó truyền đến giọng nói của Phùng Khả Hân: “Số 80 đường Tường Vân, tôi sẽ đợi cô nửa tiếng tại đó.”



Thẩm Thất còn chưa trả lời thì Phùng Khả Hân đã gác máy mất tiêu.



Phùng Khả Hân tìm cô ư?



Trực giác của Thẩm Thất nói cho cô biết có chuyện không tốt sẽ xảy ra.



Lần trước Phùng Khả Hân cho cô một cái tát, cơn giận đó vẫn chưa trút ra hết sao?



Lần này lại muốn tiếp tục trút giận nữa ư?”



Thẩm Thất không dám không qua đó.



Thẩm Thất chỉnh trang lại trang phục, sau đó lập tức xuất hiện tại vị trí mà đối phương chỉ định.



Đây là một con hẻm rất sâu.



Con hẻm này đã có hơn trăm năm lịch sử tại thành phố Vinh.



Những căn nhà trong con hẻm này có thể được xem như đồ cổ hết rồi, mỗi một căn nhà đều có lịch sử hơn trăm năm.



Bởi vì chính phủ tiến hành sự bảo vệ đặc biệt đối với thành phố Vinh, nên rất nhiều công trình đã phải tránh xa khu vực này đi.



Và những người sống trong con hẻm này, đều rất giàu có.



Khi Thẩm Thất xuất hiện trong con hẻm này, thì ngay lập tức đã có người đón cô: “Thẩm tiểu thư ư? Mời cô qua đây.”



Trong lòng Thẩm Thất rất căng thẳng, cô hỏi: “Phùng tiểu thư tìm tôi có chuyện gì không?”



Đối phương chỉ cười khẽ và không hề trả lời câu hỏi của cô.



Thẩm Thất nhanh chóng bị dẫn vào một khu vườn, sau đó lại có người dẫn Thẩm Thất đi đến một căn phòng, người đó chỉ vào những đồ đạc trong căn phòng đó nói: “Những thứ này cô đều có thể sử dụng. Sau khi sửa soạn xong, thì tới gặp tiểu thư nhà chúng tôi.”