Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 55 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Sau khi nói xong, thì dù cho Thẩm Thất có phản ứng như thế nào thì đối phương cũng mặc kệ vào xoay người rời khỏi.



Thẩm Thất nhìn những thương hiệu lớn trước mặt, sự nghi hoặc trong lòng cô ngày càng rõ rệt hơn.



Phùng Khả Hân rốt cuộc muốn làm gì chứ?



Dù cho phải trình diện công chúa thì cũng đâu cần phải như vậy chứ?



Thẩm Thất muốn nhanh chóng giải quyết xong việc này, gặp Phùng Khả Hân sớm thì có thể về sớm.



Vì thế cô cũng không hề lãng phí thời gian, nhanh chóng phối một bộ trang phục, sau đó trang điểm khuôn mặt một cách tinh tế và dịu dàng.



Động tác của cô rất nhanh, nhưng tốc độ của đối phương cũng không chậm.



Đối phương chỉ cho Thẩm Thất hai mươi phút, sau đó đến đón Thẩm Thất đi.



Trên đường đi Thẩm Thất cứ thấp thỏm bất an, cúi đầu đi xuyên qua nhiều khu vườn lớn, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt một cánh cửa.



Đèn điện trong khu vườn lúc này sáng trưng, rất nhiều người đang tụ tập tại đó.



Người dẫn đường dẫn Thẩm Thất đi vào vườn từ một cánh cửa nhỏ kế bên, nói với Thẩm Thất: “Tiểu thư đang đợi cô ở trong, cô có thể vào được rồi.”



Cảm giác bất an trong lòng Thẩm Thất càng mãnh liệt hơn nữa.



Cô ấy cứ cảm thấy hôm nay nhất định sẽ xảy ra một chuyện gì đó...



Thẩm Thất đi một mình về phía trước.



Không ít người xung quanh nhìn về phía cô với một ánh mắt kinh ngạc.



Thẩm Thất nhìn thấy trang phục của người khác, mới biết rằng bộ trang phục tối nay của cô không cách nào thích hợp với họ được.




Những người xung quanh sao lại không hiểu được điều Phùng Khả Hân đang nói chứ, họ lập tức thể hiện do họ chướng mắt với Thẩm Thất, hoàn toàn không liên quan gì đến Phùng Khả Hân cả.



Thẩm Thất đợi đến khi họ nói xong, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói.



Giọng của cô ấy tuy không lớn, nhưng cứng rắn vô cùng: “Các vị đã nói xong chưa? Nếu nói xong, thì có thể cho tôi nói hai câu không?”



Chậc chậc chậc, vô số ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Thất thêm lần nữa.



Thẩm Thất vừa tháo những món đồ trang sức trên người và trên tay ra đặt lên bàn, vừa cứng rắn nói: “Dù cho tôi đã không còn là nhà tạo mẫu nữa, nhưng tôi vẫn là học sinh tốt nghiệp chuyên ngành mỹ thuật của Học Viện Mỹ Thuật của tỉnh Nghệ An. Xin cho phép tôi nhắc nhở các vị: bộ trang phục trên người của các vị mặc sai rồi! Tuy rằng các vị đều mặc trang phục Cách Cách không sai, nhưng có một số người lại mặc trang phục thường ngày, có người lại mặc trang phục cúng bái và hành hương, còn có một số người, mặc sai thời đại. Ngoài ra, chuỗi tay của đời nhà Thanh không được sử dụng như vậy, chất liệu của chuỗi vòng và địa vị thân phận của người đó phải thống nhất với nhau, vả lại trang phục khác nhau thì phải phối hợp với loại vòng tay khác nhau.”



Vừa dứt lời, thì Thẩm Thất cũng đã tháo xong những trang sức trên người xuống, đặt lên bàn.



Thẩm Thất yên lặng nhìn Phùng Khả Hân nói: “Cám ơn sự chỉ bảo của Phùng tiểu thư tối nay, Thẩm Thất đã lĩnh hội được rồi. Nếu Phùng tiểu thư đã chỉ bảo xong, thì tôi có thể rời khỏi đây được chưa?”



Thẩm Thất tháo đôi giày cao gót ra, thản nhiên đặt qua một bên, thò tay kéo dây kéo xuống, bộ trang phục trên người cô bỗng rơi xuống đất, lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần jean ngắn mà cô mặc khi đến đây.



Thẩm Thất đi chân không gập đầu cúi chào những người khác: “Chúc các vị vui chơi vui vẻ tối nay, hẹn gặp lại!”



Sau khi nói xong, Thẩm Thất xoay đầu đi mất.



Phản ứng của Thẩm Thất, đã nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người tại đó.



Tất cả đều ngơ ngác cả ra, bèn cúi đầu nhìn trang phục hôm nay của mình, xem có phải giống y hệt như những lời cô ấy nói hay không.



“Chậc chậc...” Đột nhiên có người cười ra tiếng trong đám đông: “Thật thú vị.”



Sắc mặt của Phùng Khả Hân chợt trở nên khó coi vô cùng.



Một người đàn ông bảnh bao mặc trang phục nhà Thanh đứng dậy từ chỗ ngồi của anh ta, ung dung cười nói: “Được rồi, trò đùa cũng đã xem xong rồi, ta nên đi đây.”