Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 56 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


“Văn Nhất Phi!” Phùng Khả Hân tức giận hét lên: “Anh cứ đi thử đí?”



Văn Nhất Phi xoay đầu nhìn Phùng Khả Hân một cái: “Được thôi.”



Phùng Khả Hân đột nhiên chụp lấy một chiếc ly ném mạnh về phía Văn Nhất Phi.



Xoảng----Chiếc ly ấy vỡ tung ra, nước trà bay ra lênh láng.



Những người xung quanh vô cùng hốt hoảng, cứ câm như hến, không dám nhúc nhích gì cả.



Văn Nhất Phi thở dài và khẽ lắc đầu, không nói gì và xoay người rời khỏi.



“Văn Nhất Phi, có phải anh cũng giống như Nhật Ninh, bỏ mặc em hay không?” Phùng Khả Hân tức giận quát lớn: “Hạ Nhật Ninh đã bỏ mặc em, đến anh cũng bỏ mặc em hay sao?”



Cơ thể của Văn Nhất Phi đột nhiên khựng lại, đôi mắt vốn dĩ đào hoa đó chợt trở nên vô cùng nghiêm túc.



Hắn không hề xoay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Mấy năm trước cô đã từng từ chối tôi rồi, không phải sao? Khả Hân, tôi không hề mắc nợ cô gì cả.”



Vừa dứt lời, Văn Nhất Phi tiếp tục bước lên trước.



“Văn Nhất Phi, anh tính đi tìm nhà tạo mẫu nhỏ bé đó ư?” Phùng Khả Hân tiếp tục hét lên: “Tôi không cho anh đi!”



Văn Nhất Phi không hề dừng bước, anh ta trải dài những bước chân rời khỏi nơi đó.



Cuồng phong bão táp trong đôi mắt của Phùng Khả Hân, ngày càng quyết liệt hơn.



Những người khác cảm thấy không lành, bèn nhất nhất cáo từ rời khỏi.



Khu vườn vốn dĩ rất náo nhiệt, nhưng chợt trở nên lạnh lẽo âm u, để lại một mớ tàn cục phải thu dọn.



“Được được được, mấy người vì một tiểu nha đầu vô danh tiểu tốt, đều phản bội ta có phải không?” Sắc mặt của Phùng Khả Hân giận dữ đến đỉnh điểm, chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay cô vì cái nắm tay quá chặt của cô ta nên bị vỡ ra và phát ra một tiếng rắc.



Những người hầu sợ hãi đến nỗi không dám thở mạnh, cứ rút lại về một phía không dám bước về phía trước.



Phùng Khả Hân vốn đã trang điểm rất đẹp, nhưng bây giờ khuôn mặt cô ta trông hung dữ vô cùng: “Vậy thì hãy chờ mà xem!”



Thẩm Thất xách theo đôi giày đi trên đường, một lúc sau mới hoàn hồn lại và phát hiện mình đang đi chân trần.
“Đó là bởi vì tôi tự biết thân biết phận.” Thẩm Thất mỉm cười trả lời.



Nhìn thấy tòa kiến trúc trước mặt, Thẩm Thất nói: “Tôi đến nơi rồi. Cám ơn anh đã đưa tôi về. Tạm biệt!”



Văn Nhất Phi từ từ dừng xe lại, tràn đầy ẩn ý nhìn Thẩm Thất: “Ừ, tạm biệt.”



Thẩm Thất xuống xe, giơ tay tạm biệt Văn Nhất Phi, sau đó xoay người chạy vào trong căn hộ.



Văn Nhất Phi ngước đầu nhìn tên của căn hộ, bất chợt cười lên.



Về đến nhà, Thẩm Thất rót cho mình một ly nước, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau khi vứt bỏ hết tất cả năng lượng xấu thì vào phòng xem anh trai của mình.



Sau khi xác nhận Thẩm Lục vẫn còn đang ngủ, Thẩm Thất lấy hết tất cả tiền ra, đểm hết một lượt.



Ngày đó Hạ Nhật Ninh cho cô hai trăm ngàn tệ, sau khi nộp hết tất cả tiền thuê nhà và phí điều trị thì đã không còn bao nhiêu rồi.



Bây giờ đã chính thức bị đóng băng, xem ra sau này cuộc sống phải cực lực hơn rồi.



Thẩm Thất xoá đi hết tất cả những hạng mục không cần thiết, ưu tiên tập trung vào việc điều trị của Thẩm Lục.



Hoàn thành hết những việc này thì Thẩm Thất mới tắt đèn nghỉ ngơi.



Sáng ngày hôm sau.



Thẩm Thất chuẩn bị cho Thẩm Lục xong từ sáng sớm, hôm nay cô ấy phải tiếp tục dẫn anh ấy tiếp xúc với đám đông, từ từ hướng dẫn cho anh ấy các kỹ năng trong cuộc sống.



Để có thể đảm bảo Thẩm Lục đang dần dần thích ứng được, lần này Thẩm Thất dắt anh đi tham quan thuỷ cung.



Hôm nay không phải cuối tuần nên người trong thủy cung rất ít.



Vừa đúng lúc có thể tiện cho Thẩm Lục từ từ thích nghi với hoàn cảnh.



Thẩm Thất nắm lấy tay của Thẩm Lục đi một cách chậm rãi, vừa đi vừa giới thiệu những động vật biển mà cô biết.



“Ủa, Tiểu Xuân, có phải tôi hoa mắt rồi không? Đó không phải là Tiểu Thất sao? Người đàn ông đang đi cùng cô ấy là ai vậy? Trời ơi, thật là đẹp trai quá đi!” Trợ lý Tiểu Hà đột nhiên giơ tay kéo cánh tay của Tiểu Xuân, chỉ vào hướng của Thẩm Thất và Thẩm Lục kêu lên.