Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 545 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Thẩm Thất sau khi bận xong công việc ở công ty, thì đi đón Triệu Văn Văn dạo phố.



Đi dạo được một lúc, Triệu Văn Văn mượn cớ không khỏe trong người, thế là hai người lại trở về Phùng gia.



Bây giờ mọi người đều không ở nhà, chỉ có Thẩm Thất và Triệu Văn Văn.



Người hầu hình như đối với Thẩm Thất cung kính hơn một chút, cho dù Thẩm Thất là lần đầu đến.



Những người hầu trong nhà đều là người bên cạnh Phùng Mạn Luân lâu năm, cho dù Phùng Mạn Luân không nói, cũng có thể nhìn ra Phùng Mạn Luân quan tâm Thẩm Thất như thế nào.



Cho nên, người hầu trong nhà nào dám chậm trễ?



Đừng thấy nữ chủ nhân mới của Phùng gia là Triệu Văn Văn.



Nhưng trong lòng chủ nhân, địa vị ai quan trọng nhất, thì người đó mới là chủ nhân thực sự.



Triệu Văn Văn cho người hầu rời khỏi, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Thẩm Thất và Triệu Văn Văn hai người.



Thẩm Thất vừa muốn đề nghị Triệu Văn Văn đi nghỉ ngơi, Triệu Văn Văn lại đột nhiên nói: “Tiểu Thất, cô thấy qua hầm rượu của Phùng gia chưa?”



Thẩm Thất lắc đầu: “Chưa, sao thế?”



“Tôi cũng chưa đi qua. Chi bằng chúng ta cùng đi xem thử thế nào?” Triệu Văn Văn nói: “Cô thích rượu nào thì cứ lấy đi, tôi nghĩ, Mạn Luân không ngại tặng cho cô đâu.”



“Bỏ đi, tôi rất ít khi uống rượu.” Thẩm Thất xua tay: “Trong hầm rượu của sư huynh, có lẽ đều là bảo bối của anh ấy, tôi vẫn không nên lấy vật yêu thích của người ta thì hơn.”



Triệu Văn Văn đột nhiên nhìn Thẩm Thất với ánh mắt năn nỉ: “Cô cứ đi cùng với tôi đi.”



Ánh mắt Thẩm Thất nhấp nháy, hình như hiểu ra, đây là Triệu Văn Văn có chuyện muốn nói với riêng mình.



Nhưng những lời đó không thể nói ở đây.




Nói đến đây, biểu cảm trên mặt Triệu Văn Văn hiện lên tia tuyệt vọng.



Khi mà Phùng Mạn Luân yêu cầu Triệu Văn Văn mời Thẩm Thất ở lại sau buổi đính hôn, Triệu Văn Văn không từ chối rõ ràng, thứ nhất là thật khó để từ chối đề nghị của Phùng Mạn Luân, thứ hai Triệu Văn Văn cũng có sự lắng lo riêng. Trước mắt người có thể khống chế Phùng Mạn Luân, chỉ có Thẩm Thất!



Cho nên, Triệu Văn Văn mới phối hợp như vậy, mời Thẩm Thất ở lại Phùng gia.



Bây giờ dự cảm của cô ấy thành hiện thực!



Cô ấy bây giờ thật sự rất cần Thẩm Thất!



Thẩm Thất nghe xong lời của Triệu Văn Văn, liền hít một hơi lạnh: “Nếu nói như vậy, Triệu gia trên bề mặt vẫn tồn tại nhưng thực sự chẳng còn gì. Còn cô thì không có tiền để mua cổ phiểu Phùng gia, nói cách khác, cô dùng cả Triệu gia, chỉ đổi lại một phần nhỏ cổ phiếu của Phùng gia. Trời à, thật là đáng sợ! Sư huynh thật sự làm như vậy sao?”



Khóe mắt của Triệu Văn Văn liền đỏ ửng: “Anh ta sẽ làm thế! Tiểu Thất, bây giờ chỉ có cô có thể cứu tôi, chỉ có cô thôi! Cô cứu tôi với!”



Thẩm Thất liền khó xử: “Văn Văn, không phải tôi không giúp, mà là tôi làm sao mà giúp cô? Tôi thừa nhận trong tay tôi có cổ phiếu của Phùng gia. Nhưng, trong tay tôi có được số cổ phiếu không phải là thế mạnh điện khí của Phùng gia, mà là các công trình khác. Hơn nữa, số lượng cổ phiếu có hạn, trên căn bản không có tác dụng làm lung lay nền tảng Phùng gia được. Cho dù thêm số cổ phiếu trong tay Hạ Nhật Ninh cũng không đủ! Nhật Ninh tới giờ vẫn chưa đủ tư cách gia nhập hội đồng quản trị Phùng gia. Có thể thấy được, tôi thật sự giúp cô không được nhiều.”



“Không, cô có cách mà!” Triệu Văn Văn khẩn trương nhìn Thẩm Thất: “Trong tay cô có tiền không? Cho dù cô không dùng đến tiền của tập đoàn tài chính Hạ thị, thì trong tay cô cũng phải có ít nhất mấy chục tỷ tiền mặt chứ! Cô có thể cho tôi mượn không? Tôi sẽ trả lãi suất đầy đủ cho cô!”



Thẩm Thất với vẻ bất lực: “Trong tay tôi vốn dĩ không có nhiều tiền như vậy. Nếu cô nói sớm, tôi có lẽ có thể chia ra được một phần. Nhưng tôi thành lập s.a tốn không ít tiền, hơn nữa phần lớn đều là bất động sản, tôi chỉ có khi đến cuối năm chia hoa hồng, mối có một khoản thu nhập lớn. Vẫn không kịp! Văn Văn, không phải tôi không chịu giúp cô, mà là tôi thực sự có lòng nhưng không đủ sức. Nếu không thế này, tôi đi nói Nhật Ninh, từ chỗ anh ấy lấy chút tiền?”



“Không không không, không được.” Triệu Văn Văn lắc đầu điên cuông: “Phùng Mạn Luân mãi cứ canh lấy số vốn lưu động của Hạ Nhật Ninh. Nếu như số tiền này chuyển đến dưới tên cô, lại chuyển đến dưới tên tôi, nhất định sẽ bị phát hiện! Chỉ có thể trực tiếp từ tài khoản cô đi ra, thì mới có thể che giấu được. Phùng Mạn Luân quá đáng sợ! Tôi thật sự không phải đối thủ của anh ta!”



Thẩm Thất nói: “Thế thì hay để tôi nói với sư huynh? Có khi nào là số tiền này có phần trì hoãn? Cô một lát nữa có cần kiểm tra lại tài khoản không?”



“Không có, thật sự không có! Phùng Mạn Luân vốn dĩ không có chuyển khoản!” Triệu Văn Văn ngày càng kích động.



Thẩm Thất vừa muốn mở miệng, thì nghe tiếng cửa hầm rượu đột nhiên chậm rãi mở ra.



Giọng của Phùng Mạn Luân từ ngoài vọng vào: “Đúng là lỗ mũi thính thật, rượu ngon anh cất ở đây cũng có thể ngửi thấy. Tiểu Thất, em đã ưng ý chai rượu nào rồi? Thích thì cứ lấy đi!”