Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 546 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Giây phút Triệu Văn Văn nghe thấy giọng của Phùng Mạn Luân, cả người đều giật thót, run rẩy dữ dội một lúc.



Nhưng một giây sau, cô ấy liền thẳng người dậy.



Sự hoảng loạn vừa rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là bộ dạng từ tốn và mỉm cưởi.



Thẩm Thất nếu như không phải mãi ở bên chính mắt nhìn thấy, cô ấy nhất định cảm thấy mình bị hoa mắt!



Kỹ thuật diễn tốt như thế này khó trách lừa được người khác.



Phùng Mạn Luân bước nhanh đi qua, thấy Triệu Văn Văn và Thẩm Thất bên cạnh kệ rượu, đôi mắt híp lại, liền nói: “Chọn được chai em thích rồi sao?”



Thẩm Thất tùy tiện chọn một chai rượu, nói: “Sư huynh, anh chịu tặng cho em thật sao?”



“Tất nhiên.” Ánh mắt Phùng Mạn Luân liền nhìn về chai rượu, đó là chai sâm banh được cất hai trăm năm.



Giá trị của chai rượu này, đã vượt qua năm triệu đô một chai, hơn nữa có giá nhưng không người bán.



Thế nhưng nếu Thẩm Thất thích, anh ta chấp nhận đem tất cả rượu ở đây tặng cho cô ấy.



Chỉ mong được giai nhân ghé thăm.



Triệu Văn Văn trên mặt cùng với nụ cười hỏi: “Sao anh về sớm vậy?”



Phùng Mạn Luân ý vị sâu xa nhìn lấy Triệu Văn Văn, đưa tay nhận lấy chai sâm banh trên tay Thẩm Thất, sau khi lau sạch sẽ kĩ lưỡng, bỏ vào trong túi, nói: “Đột nhiên nhớ có một phần văn kiện bỏ quên ở nhà, cho nên quay về lấy.”



Triệu Văn Văn gật đầu, trong mắt hiện một tia sợ hãi.



Đây rõ ràng là một cái cớ.



Rõ ràng là việc họ vào hầm rượu, đã được báo cáo với Phùng Mạn Luân, cho nên anh ta mới quay trở về.



Anh ấy có lẽ lo lắng Triệu Văn Văn nói chuyện không nên nói chăng?



“Còn thích chai nào khác không?” Phùng Mạn Luân quay người nhìn Thẩm Thất: “Chỉ cần là em thích, đều có thể mang đi.”



Thẩm Thất miễn cưỡng cười, nói: “Sao có thể chứ! Em chọn chai rượu này giá trị không nhỏ rồi. Một chai là đủ quá đáng rồi, làm gì dám lấy thêm nữa?’




Phùng Mạn Luân ở trong phòng phát tiết xong, chỉnh lại quần áo, bước nhanh ra ngoài.



Tất cả mọi người đều im lặng, không dám lên tiếng.



Chỉ khi Phùng Mạn Luân rời khỏi công ty, họ mới dám vào trong văn phòng dọn dẹp tàn cục.



Đến đêm, mọi người đều về đến Phùng gia.



Phùng gia sau một ngày vắng tanh, lần nữa lại vui nhộn.



Thẩm Thất vì hứa sẽ bên cạnh Triệu Văn Văn, do đó một số chuyện của công ty cũng đều đem đến Phùng gia.



Thẩm Thất ký xong chữ ký cuối cùng, sau khi đưa văn kiện cho trợ lý, mới nói với Văn Nhất Phi: “Nhất Phi, nghe nói dưới trướng cậu có một trường học mẫu giáo dành cho quý tộc?”



Văn Nhất Phi liền nói: “Yên tâm, tuyệt đối không để Tiểu Duệ và Tiểu Hà ủy khuất! Tớ đã kêu người đem đồng phục của bọn trẻ nhanh chóng đặt làm rồi. Trong hai ngày này có thể làm thủ tục chuyển trường!”



Thẩm Thất cười gật đầu nói: “Thế thì tốt, qua mấy ngày tớ đón bọn nhỏ sang. Nhất Phi, chủ tịch quản trị cậu đây, đáng tin hay không đó!”



“Nhất định đáng tin.” Văn Nhất Phi vỗ ngực trả lời nói: “Đảm bảo hài lòng!”



Phạm Thành Phạm Ly lắc qua lắc lại nói: “Chuyện này không nói trước được!”



“Hai người các cậu có thể không phá đám tớ được không? Tớ không dễ gì nghiêm túc một lần!” Văn Nhất Phi vỗ ngực bảo đảm: “Đừng thấy tớ lúc trước miệng cứ ba hoa, nhưng với những đứa nhỏ trong mẫu giáo, tớ vẫn rất nghiêm túc rất đàng hoàng! Bọn nó đều thân thiết gọi tớ là chú Văn.’



Thân thiết gọi chú Văn.



Cái từ này sao quen tai thế kia?



Lúc này, Hạ Nhật Ninh cũng trở về, vừa hay nghe cuộc đối thoại của họ, đem đồ trong tay giao cho Tiểu Xuân, đứng phía sau Thẩm Thất, đưa tay bóp vai cho Thẩm Thất, nói: “Lời của Nhất Phi, cứ hiểu ngược lại là đúng rồi!”



Phạm Thành Phạm Ly đều cười tới ôm cả bụng: “Đúng đúng đúng, không sai!”



Văn Nhất Phi với vẻ bất lực!



Lúc này, Phùng Mạn Luân cũng trở về, thấy mọi người đều có mặt, liền cười nói: “Hình như tôi về muộn rồi, thật sự xin lỗi! Nếu không tối nay chúng ta ra ngoài ăn? Khó có dịp có nhiều người vậy, để vui nhộn một chút!”