Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 547 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Triệu Văn Văn liền phối hợp nói: “Được đó, được đó.”



Nếu hai người họ đã nói thế, những người khác tất nhiên không lý gì mà phản đồi.



Thế là mọi người lần nữa lái xe rời khỏi Phùng gia, chạy đến nhà hàng xoay dùng bữa nhà hàng này nằm ở tòa cao ốc nổi tiếng cao nhất được dùng làm điểm mốc của thành phố Vinh.



Mấy vị thiếu gia này đều là nhân vật nổi tiếng ở đây, họ vừa nói muốn đi dùng bữa, trên cơ bản đều là có ý định bao cả khu.



Nhưng họ còn chưa kịp đến nhà hàng xoay nữa, thì Thẩm Thất nghe thấy có người bên cạnh kêu la ồn ào: “Các cậu mau nhìn, bên kia có người muốn nhảy lầu!”



Xẹt xẹt xẹt, vô số ánh mắt nhìn về phía ngón tay lộ tin nóng này mà nhìn sang.



Hiện trường có rất nhiều người thị lực khá tốt, vừa nhìn, quả nhiên có người nghĩ không thông, đứng trên mái của tòa nhà chuẩn bị nhảy lầu tự tử.



Vốn dĩ họ không không tính xem náo nhiệt, chính vào lúc này, điện thoại Lưu Nghĩa reo lên, Lưu Nghĩa vừa nhìn, là sư phụ của cô ấy gọi qua.



Lưu Nghĩa không chút do dự, trực tiếp bắt máy: “Sư phụ? Chuyện gì thế?”



“Con giờ đang nơi nào? Con mau qua đây! Đường Trần Hưng đạo đối diện điểm mốc! sư huynh của con muốn nhảy lầu!” sư phụ của Lưu Nghĩa nói một tràng dữ dội: “Con có phải nói gì với nó? sao tự nhiên nó đột nhiên nghĩ quẩn thế này?”



Lưu Nghĩa như bị sét đánh vậy ngoài khét trong sống!



Cái gì?



Người nhảy lầu kia chính là Trần Chí Khuê?



Chết tiệt! Não anh ta có vấn đề à?



Lưu Nghĩa vội hỏi: “Sư phụ, con không nói gì cả! Anh ấy sao lại muốn nhảy lầu!”



“Đừng nói nữa, mau qua đi!” sư phụ nói xong câu này liền cúp máy.



Lưu Nghĩa vừa cúp máy, liền nói với những người khác: “Xin lỗi, bữa cơm này tớ không ăn được rồi, sư huynh tớ muốn nhảy lầu!”



Thẩm Thất vừa nghe, liền nói: “Tớ đi cùng cậu!”



Văn Nhất Phi cũng nói: “Tôi cũng đi!”



Hạ Nhật Ninh gật đầu nói: “Chúng ta lái xe qua đó!”




Thấy qua nhảy lầu, chưa thấy qua nhảy lầu mà còn nhảy tinh tế như thế.



Lưu Nghĩa với vẻ bất lực, chỉ có thể nói: “Anh xuống đây trước! Em theo anh về giải thích rõ ràng!”



“Anh không xuống!” Trần Chí Khuê vẫn cứ khóc: “Về giải thích thì có tác dụng gì? Em vẫn không bên anh đó thôi?”



Lưu Nghĩa và sư phụ của Trần Chí Khuê bên cạnh nghe thấy đều dựng cả gân xanh lên, liền giành lấy điện thoại, gào thét nói lớn: “Tên tiểu tử đáng chết kia mau cút xuống đây cho tôi!”



Đầu dây bên kia Trần Chí Khuê vừa nghe thấy giọng của sư phụ, liền khóc càng đau lòng hơn: “Sư phụ à! Người thương sót thương sót đồ đệ với!”



“Một người đàn ông, khóc gì mà khóc? Chưa đủ mất mặt sao?”mặt sư phụ Lưu Nghĩa đen xịt khiển trách nói: “Mau cút xuống ngay cho tôi!”



Anh cảnh sát cứu hộ đẹp trai chịu trách nhiệm chỉ huy vội nói: “Vị tiên sinh đây đừng như thế, mọi người đây cần an ủi anh ta, đừng để anh ta quá kích động! Như thế người của chúng tôi không tiện cứu người!”



Văn Nhất Phi nhỏ giọng nói với Hạ Nhật Ninh: “Xem đi, tớ nói họ là giả mà! Lúc đó, khi Tiểu Nghĩa dẫn tên Trần Chí Khuê xuất hiện trước mặt tớ, tớ biết ngay họ là diễn trò!”



Phạm Thành Phạm Ly không khách sao mà vạch trần: “Đúng thế, cậu biết họ diễn trò, kết quả có người buồn hết cả một ngày là ai không biết?”



Văn Nhất Phi trừng mắt!



Anh ấy tại sao lại kết bạn không cẩn thận thế này!



Tuyệt giao!



Hạ Nhật Ninh chỉ cười không nói, tiếp tục xem phát triển của sự việc.



Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn đơn giản chỉ xem náo nhiệt, chuyện gì cũng không quan tâm.



Thẩm Thất thấy chuyện này trở nên gây go, nói: “Điện thoại đưa cho tớ, tớ nói mấy câu với anh ấy.’



Lưu Nghĩa và sư phụ đều là người không giỏi ăn nói, nghe Thẩm Thất nói thế, liền đưa điện thoại cho Thẩm Thất.



Thẩm Thất nhận lấy điện thoại, nhẹ giọng nói: “Trần sư huynh, chào anh, tôi là Thẩm Thất, anh còn nhớ tôi không?”



Giọng Thẩm Thất rất dịu dàng, đám đông ở xung quanh, đều bày tỏ, ây chà, giọng nữ thần thật hay!



Trên mái tòa nhà kia Trần Chí Khuê cũng phản ứng lại: “Cô là Tiểu Thất? Tôi nhớ! Cô không phải là chị em nuôi với Tiểu Nghĩa sao? Người con gái dịu dàng với vẻ ngoài rất tinh tế, mỏng manh yếu đuối, cứ hay cười híp mắt?”