Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 557 :
Ngày đăng: 13:36 30/04/20
Vào ngày 18 tháng 11 âm lịch, Thẩm Duệ và Thẩm Lục cuối cùng cũng đã đến thành phố Vinh.
Thẩm Lục vừa đưa Thẩm Duệ và Thẩm Hà xuống máy bay, đã thấy Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đang chờ ở cổng chờ.
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa vừa liếc mắt liền thấy bọn họ.
Ấy cũng là chuyện hiển nhiên, bởi một người anh tuấn ngời ngời như thế, lại đi cùng một cậu bé vô cùng xinh trai và một cô bé hết sức xinh xắn đáng yêu, sức hút từ bọn họ quả thực vô cùng mạnh mẽ.
Khi họ bước qua đường, những người đi đường đều liếc nhìn họ. Sau đó cảm thán rằng tạo hóa thật bất công làm sao, lại ban cho ba ba con họ có được vẻ đẹp khó ai sánh bằng như thế.
Phải, người qua đường đều nghĩ rằng Thẩm Lục là người ba đang dắt hai đứa con một trai một gái.
Nhưng công bằng mà nói, người ngoài tưởng vậy cũng là chuyện bình thường mà.
Dáng người Thẩm Duệ và Thẩm Hà đều rất nhỏ. Khi chúng đi thẳng đến cửa, mới nhìn thấy Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.
"Mami, mẹ nuôi!" Hai đứa trẻ vừa nhìn thấy Thẩm Thất và Lưu Nghĩa, chẳng để ý đến trong tay đang kéo vali nữa, lập tức chạy tới.
Thẩm Thất lo lắng hét lên: "Các con chạy chậm thôi kẻo ngã!"
Lưu Nghĩa dang tay ôm hai đứa trẻ: "Đến đây nào, để mẹ ôm các con!"
Thẩm Duệ nhanh nhảu xà vào lòng Lưu Nghĩa, lại được Lưu Nghĩa ôm rồi tung lên cao! Thẩm Duệ vốn bạo gan, phấn khích hét: "Mẹ nuôi giỏi quá!"
Thẩm Hà cũng sà vào lòng Thẩm Thất, vừa khóc vừa nói: "Mami, Tiểu Hà nhớ mami quá!"
Thẩm Thất nghe con nói vậy, cũng khóc theo: "Mami cũng nhớ các con lắm!"
Từ trước đến giờ, ba mẹ con chưa từng xa nhau lâu như thế.
Nói Thẩm Thất không nhớ con là nói dối.
Chỉ là bình thường có quá nhiều chuyện cần lo liệu, tốn rất nhiều thời gian và công sức, khi bận rộn thì có thể tạm thời quên đi nỗi nhớ con.
Nhưng bây giờ nhìn thấy hai đứa trẻ, thì cô lại không thể nào ngăn được những kí ức đẹp đẽ cứ thế tràn về.
Bây giờ hai đứa đều tới cả rồi, cuối cùng cả gia đình cũng có thể đoàn tụ!
Lưu Nghĩa buông Thẩm Duệ ra, Thẩm Duệ cũng nhào vào lòng Thẩm Thất: "Mami, con đến rồi, để con chăm sóc mẹ nhé!"
Nước mắt Thẩm Thất lại rơi lã chã: "Ừ, có Tiểu Duệ ở đây là mami yên tâm rồi."
Con trai mình thật ấm áp biết bao!
Nó mới hơn ba tuổi thôi mà!
Thẩm Lục nói với Thẩm Thất: "Tiểu Thất, bên em còn phòng trống không?"
Thẩm Thất vội nói ra lời chào mà mình đã chuẩn bị sẵn: "Chào chú Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng, con là Thẩm Hà, năm nay hơn ba tuổi, hoan nghênh chú đến nhà chúng con chơi."
Hạ Nhật Ninh lập tức ngồi xổm xuống, ôm lấy công chúa nhỏ.
Vào khoảnh khắc ôm lấy Thẩm Hà ấy, Hạ Nhật Ninh như nếm được vị ngọt ngào vậy, mỗi vòng xoay đều cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Cuối cùng hắn cũng được ôm công chúa nhỏ của hắn!
Giờ phút này, một vị đế vương như hắn mà nước mắt cũng rơi lã chã.
Thẩm Thất nhìn hai cha con ôm nhau, viền mắt cũng đỏ hoe, nhanh chân xoay người, lặng lẽ lau sạch nước mắt, nói: "Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, vào trong nói chuyện đi."
Lúc này Hạ Nhật Ninh mới bế Thẩm Hà, theo Thẩm Thất vào nhà.
Thẩm Hà ôm cổ Hạ Nhật Ninh, nhìn hắn thật lâu sau đó mới lên tiếng: "Con cho chú theo đuổi mẹ đó!"
Hạ Nhật Ninh suýt chút nữa bật cười: "Con cho phép là được sao?"
"Cứ coi là vậy đi ạ." Thẩm Hà nghiêm túc trả lời: "Mami, bà và bác của con đều nói rằng con là quản gia ở đây."
Ôi trời, đúng là suy nghĩ của trẻ nhỏ mà.
Nhìn công chúa nhỏ trang nghiêm nói, trong lòng Hạ Nhật Ninh chợt xuất hiện một tư vị đặc biệt.
"Được, vậy sau này con cũng làm quản gia cho chú có được không?" Hạ Nhật Ninh dịu dàng hỏi.
"Chú kết hôn với mẹ con thì con sẽ làm quản gia cho chú." Thẩm Hà nghiêm túc nói.
Bấy giờ Thẩm Duệ cũng chạy ra.
Vừa thấy Hạ Nhật Ninh, nó suýt chút nữa đã thốt lên chữ "ba".
May mà trước khi lỡ lời, nó đã lập tức nói: "Chú Hạ! Con là Thẩm Duệ!"
Hạ Nhật Ninh cúi đầu nhìn con trai, trong lòng lại có cảm giác gượng gạo.
Nghe thấy con trai gọi mình là "chú", hắn không thể nào thoải mái được.
Hạ Nhật Ninh ngồi xổm xuống chào đứa trẻ: "Chào con, lần đầu gặp mặt, sau này có gì hãy chỉ bảo chú nhé."
Sau đó, Hạ Nhật Ninh cũng chìa tay về phía Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ nghiêm túc đưa tay ra, như cử chỉ xã giao khi gặp đối tác làm ăn, bắt tay Hạ Nhật Ninh: "Được ạ."
Thẩm Hà nhìn Hạ Nhật Ninh, rồi nhìn Thẩm Duệ, bỗng lên tiếng: "Sao trông anh lại giống chú ấy như vậy?"