Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 558 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Câu này của Thẩm Hà suýt nữa đã dọa linh hồn của những người có mặt ở đây!



Trời ơi tiểu công chúa, trực giác của con có cần chuẩn như vậy không?



Con bảo chúng ta phải làm thế nào đây?



Dù sao thì Hạ Nhật Ninh cũng là người có kinh nghiệm thực tế phong phú, khả năng phản ứng siêu tốt, nghe thấy Thẩm Hà nói như vậy anh lập tức híp mắt cười trả lời: “Bởi vì tương lai chúng ta có thể là người một nhà! Vậy nên đây gọi là tướng người nhà. Con xem, con và mẹ con là người một nhà vì vậy hai người trông rất giống nhau, hai vợ chồng người khác cũng sẽ rất giống nhau, đó gọi là tướng phu thê. Chẳng phải vừa nãy con nói cho phép chú theo đuổi mẹ con rồi sao? Vậy thì tương lai chúng ta cũng sẽ là người một nhà, đây gọi là duyên phận.”



Dù sao thì Thẩm Hà vẫn còn nhỏ, sau khi nghe lời giải thích của Hạ Nhật Ninh liền nghiêng đầu nghĩ rất lâu, hình như chú ấy nói có lý, tuy vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó là lạ lẫn vào.



Thẩm Thất lặng lẽ nhìn chồng mình trơ tráo đánh tráo khái nhiệm ức hiếp con gái, cô chọn cách im lặng không lên tiếng.



Tiểu Hà bố con gian trá lắm con đừng học theo nhé!



Trong phòng bếp, Lưu Nghĩa ngó đầu ra rồi nói: “Đừng đứng ngốc nghếch ở đó nữa, lát nữa ăn cơm rồi đấy.”



Nghe thấy lời Lưu Nghĩa Thẩm Thất lập tức nói: “Được rồi, bọn trẻ giao cho anh, em vào nhà bếp giúp đỡ.”



Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Được.”



Hạ Nhật Ninh ôm hai đứa trẻ một tay một đứa đi đến phía trước sofa mới thả chúng xuống.



Nhìn thấy trên bàn có bày cờ tướng anh cười ngay lập tức: “Con thích chơi cái này?”



Thẩm Duệ nhìn Hạ Nhật Ninh bằng ánh mắt thách thức: “Dám chơi với con một ván không?”



“Được.” Hạ Nhật Ninh lập tức ngồi xuống bày ra trận thế.



Thẩm Duệ cũng nhanh chóng chuyển cái ghế nhỏ của mình qua để đối đầu với Hạ Nhật Ninh.



Hạ Nhật Ninh ngẩng đầu nhìn Thẩm Hà: “Có muốn cùng chơi không?”



Thẩm Hà không phục hỏi: “Không phải chú định cùng lúc chơi cờ với bọn con đấy chứ? Đừng có coi thường IQ của chúng con! Hừ!”



“Có gì không được?” Hạ Nhật Ninh cười lớn bá đạo nói: “Chơi không?”



“Chơi thì chơi!” Thẩm Hà không phục, con bé cũng chuyển một bộ cờ quân khác đến: “Dám chơi cờ này với con không?”



Hạ Nhật Ninh cười thoải mái: “Chơi.”



Thế là, Thẩm Duệ và Thẩm Hà lần lượt ngồi ở hai phương hướng, Hạ Nhật Ninh ngồi ở giữa, một lúc hai việc, vừa chơi cờ tướng vừa Thẩm Duệ vừa chơi cờ quân với Thẩm Hà.



Ban đầu Thẩm Duệ và Thẩm Hà thật sự không cho rằng Hạ Nhật Ninh có thể chơi cả hai loại cờ cùng lúc.



Phải biết cách chơi của hai bộ cờ này là hoàn toàn khác nhau.



Chơi hai loại cờ cùng lúc nói thì dễ làm thì khó.




“Vào đi! Xem ra tối nay phải nấu nhiều một chút rồi.” Thẩm Thất cười nói: “Bọn họ đang chơi cờ.”



Phạm Thành, Phạm Ly và Sùng Minh ngẩng đầu nhìn, được đấy, một đám người lớn ngồi xem trẻ con chời cờ!



Thế là họ cũng qua đó xem!



Thẩm Duệ và Thẩm Hà bị một đám người lớn vây quanh nhìn vẫn rất điềm tĩnh chơi cờ như cũ.



Tố chất tâm lý của bọn trẻ làm mấy người lớn ở đó đều không nhịn được mà liên tục gật đầu.



Quả nhiên là con của Hạ Nhật Ninh!



Khí chất này giống hệt với bố ruột của chúng!



Khi Hạ Nhật Ninh đồng thời đánh hai con cờ thì Thẩm Duệ và Thẩm Hà cùng lúc thảm bại.



Thẩm Duệ và Thẩm Hà ngây ngốc nhìn bàn cờ, hai đứa trẻ vẫn mang vẻ mặt khó có thể tin được.



Hai đứa trẻ lại có thể thua?



Hơn nữa còn là cùng lúc?



Hạ Nhật Ninh thu tay về cười nói: “Hai đứa có thành tích này đã là rất không tồi rồi! Chú Văn khi còn nhỏ như hai đứa còn không biết trên bàn cờ có bao nhiêu quân cơ!”



Văn Nhất Phi lập tức phản kháng: “Tại sao lại nhắc đến lịch sử đen của tôi? Có phải lại là Phạm Thành Phạm Ly nói cho cậu không?”



Những người khác đồng thời cười lên.



Thẩm Duệ và Thẩm Hà lúc này mới định thần lại, đứng lên chào các trưởng bối.



Thẩm Duệ nhìn Văn Nhất Phi ngoan ngoãn gọi: “Chào chú Văn.”



Thẩm Hà nhìn Văn Nhất Phi: “Chú muốn con gọi chú là chú Văn hay là ba nuôi?”



Mắt Văn Nhất Phi lập tức sáng lên!



Đều nói trực giác của đứa trẻ này khác biệt, bây giờ xem ra thật sự rất khác biệt! Làm sao con bé nhận ra được nhỉ?



“Tiểu Hà, tại sao con lại nói như vậy?” Mắt hoa đào của Văn Nhất Phi cười híp lại, dáng vẻ thật sự có hơi giống con sói.



“Khăn quàng trên người chú là đồ đôi với mẹ nuôi! Chú đến ăn chực là vì mẹ nuôi đúng không?” Thẩm Hà nói líu lo.



Văn Nhất Phi lập tức không nói gì nữa.



Chẳng phải nha đầu này luôn đánh cờ sao? Ngay cả chi tiết nhỏ như vậy con bé cũng nhận ra?