Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 559 :
Ngày đăng: 13:36 30/04/20
Văn Nhất Phi lập tức nói: “Gọi ba nuôi!”
Thẩm Hà lập tức đưa tay về phía Văn Nhất Phi: “Có được gì không?”
Lời Thẩm Hà vừa nói ra, mấy người có mặt tại đó đều bật cười, nói với Thẩm Lục: “Tiểu Hà yêu tiền hệt như em vậy!”
Thẩm Lục không cho là đúng: “Yêu tiền có gì không tốt?”
Thẩm Duệ chào Sùng Minh: “Cháu chào chú Sùng Minh.”
Sùng Minh đờ người, gật đầu.
Hắn vẫn chưa quen với không khí gia đình ấm áp này.
Nhưng Thẩm Duệ, Thẩm Hà là cháu của Thẩm Lục, anh không quen cũng phải quen.
Thẩm Hà cười với Sùng Minh: “Cháu chào bác dâu!”
“Ha ha.” Trừ Sùng Minh và Thẩm Duệ, tất cả người có mặt ở đó đều bật cười.
“Cách xưng hô này thật độc đáo!” Văn Nhất Phi cười đến đau bụng.
Phạm Thành, Phạm Ly cũng gật đầu nói: “Đúng là rất mới mẻ!”
Sùng Minh vô cùng lúng túng: “Đừng gọi chú như vậy chứ! Chú là đàn ông, sao có thể làm bác dâu con được?”
Thẩm Hà chu miệng: “Lần trước chú giúp con mặc đồ, giúp con chải tóc, còn bế con nữa! Nên chú chắc chắn là bác dâu con! Bác dâu cả con cũng thường làm như vậy! Bác dâu ấy mặc váy đẹp cho con, buộc cho con bím tóc rất đẹp, cũng dịu dàng bế con! Tuy chú giúp con mặc đồ rất chậm, chải tóc cũng không có đẹp, cách chú bế con cũng cứng ngắc. Nhưng mà con tha thứ cho chú rồi! Chú mới làm lần đầu nên còn chưa quen. Sau này luyện tập thường xuyên là được.”
Sùng Minh bỗng thấy hôm nay anh không nên đến đây.
Chuyện mất mặt như vậy, bị vài người biết được, liệu có trở thành vết nhơ trong cuộc đời anh không nhỉ?
Đang lúc Sùng Minh chuẩn bị nghe mọi người cười nhạo, người khác lại bày vẻ mặt ngưỡng mộ và ghen tị nói với Thẩm Hà: “Bọn chú cũng muốn mặc đồ đẹp cho con, chải đầu cho con và bế con mà!”
Sùng Minh ngây người, hửm? Thế này là sao?
Chẳng lẽ bọn họ không cười hắn làm ra chuyện ngu ngốc đó sao?
Tại sao bọn họ còn tranh giành làm mấy chuyện ngốc xít đó?
Chẳng lẽ mặc quần áo, chải đầu và bế trẻ con không phải là chuyện ngốc xít sao?
Hạ Nhật Ninh bày ra vẻ mặt ghen tị, đáng lẽ nhiệm vụ này chỉ thuộc về riêng mình anh mới phải, thế mà lại bị Sùng Minh giành trước mất!
Lúc này Hạ Nhật Ninh mới bổ sung thêm: “Học theo mô hình quý tộc là học theo cách học bên Anh. Trường học sẽ dạy bằng hai loại ngôn ngữ, tiếng Anh của các con không có vấn đề gì chứ?”
Thẩm Thất và Thẩm Hà cùng lắc đầu.
Bọn họ vừa sinh ra đã được học đồng thời cả 3 ngôn ngữ: Việt, Anh, Đức.
“Nếu các con thấy không quen, chú sẽ mở riêng một trường mầm non, chuyên tâm bồi dưỡng cho các con.” Hạ Nhật Ninh lập tức nói: “Đừng lo, các con tới đó học, chỉ có các con bắt nạt người khác chứ không ai dám bắt nạt các con đâu.”
Những người khác đều muốn che mặt.
Hạ tổng, bao che con cái trắng trợn như vậy có ổn không đó?
Vậy mấy người nói với bọn trẻ tôi là ba ruột của bọn chúng đi, mấy người gây ra họa tôi đều là người thu dọn đó, có gì khác bọn trẻ đâu?
Tuy Hạ Nhật Ninh nói như vậy, nhưng Thẩm Duệ và Thẩm Hà cũng không làm thế.
“Không được như vậy.” Thẩm Duệ lắc đầu: “Chúng con không thể làm mất mặt nhà họ Thẩm mà phải cư xử xứng đáng với chữ Thẩm này. Bà ngoại từng nói, giàu có cũng không thể sa đọa, thấy uy vũ cũng không chịu khuất phục. Chúng con không thể mặc sức bắt nạt người khác, nhưng nếu người khác bắt nạt chúng con, chúng con sẽ phản kháng, nói đạo lý với họ.”
Thẩm Hà cũng chu môi nói: “Con xuất sắc thế này rồi, không nên bắt nạt mấy bạn nhỏ kém con. Bà ngoại nói, con gái nhà họ Thẩm phải dịu dàng thục nữ! Mặc dù con không hiểu hai từ đó là gì nhưng người khác không chọc con, con cũng không chọc người khác!”
Nghe lời nói trẻ con của Thẩm Hà, mắt mọi người đều biến thành sao rồi!
Công chúa nhỏ đáng yêu quá đi mất!
Sùng Minh nhếch mày, tam quan của hắn không phải thế này!
Hắn muốn dạy dỗ bọn trẻ, phải hạ gục mọi người, khiến bọn họ kêu khó xin tha!
Hắn còn chưa kịp dạy, Thẩm Lục đã cho hắn một cái nhìn hung tợn mang đậm tính cảnh cáo, Sùng Minh quả nhiên không dám lên tiếng nữa.
Nhưng, Sùng Minh âm thầm suy nghĩ, đợi hắn chính thức ở bên Thẩm Lục, hắn nhất định sẽ sửa lại tam quan của hai đứa trẻ kia!
Bữa ăn này rất vui vẻ, mọi người vốn còn muốn tán gẫu thêm, nhưng nhìn thấy hai đứa trẻ buồn ngủ, bọn họ chỉ có thể kết thúc cuộc tụ họp này ở đây.
Lúc Hạ Nhật Ninh đi tới cửa, anh vẫn lưu luyến ôm hai đứa nhỏ, không nỡ buông tay.
Văn Nhất Phi nói: “Đi thôi, đi thôi, hôm khác lại tới!”
Nói thì nói thế, nhưng Hạ Nhật Ninh vẫn không nỡ.
4 năm rồi, anh đã xa con 4 năm rồi.
Anh rất muốn có thể bù đắp lại tất cả tình cha để lỡ trong 4 năm qua cho bọn nhỏ!