Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 568 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng nữa.



Những việc của các tiền bối, thì hậu bối nên ít nhúng tay vào.



“Anh muốn chia cắt chúng nó sao? Được! Vậy thì anh hãy đi tìm một người tốt hơn Nhất Phi đí!” Từ Vân Khê nhíu mày lên, tức giận nói với Lưu Vân: “Suốt ngày anh cứ tập trung vào những việc của riêng anh! Có lúc nào anh thăm hỏi qua hôn sự của Tiểu Nghĩa chứ? Bây giờ con gái mình đã có người rước về rồi, giờ anh muốn sao? Anh còn không thoải mái chứ gì? Có phải anh cứ cảm thấy anh vẫn độc thân nhưng con gái của anh đã có người yêu thì anh cảm thấy mất mặt không?”



“Sao anh lại nghĩ vậy được chứ?” Lưu Vân cũng tức giận lên: “Tiểu Khê, đến lúc này rồi, mà em còn nói những lời như vậy với anh sao?”



“Vậy anh muốn tôi nói gì? Bây giờ không nói đến hôn nhân thất bại của chúng ta, anh cứ thử sờ vào lương tâm và hỏi chính mình, anh tốt hơn Nhất Phi chỗ nào chứ?” Từ Vân Khê nói ra những lời đầy phẫn nộ, hoàn toàn không cho Lưu Vân phản bác lại: “Sự nghiệp của anh thành công hơn nó hay là biết ăn nói hơn nó chứ? Cùng là con rể với nhau, nhưng năm xưa anh đã đối xử với ba mẹ tôi như thế nào? Anh có biết Nhất Phi mấy năm nay, đều biếu quà tặng cho nhà tôi những dịp lễ tết không? Về mặt này, anh đã thua xa nó rồi!”



Văn Nhất Phi cũng không dám lên tiếng.



Lưu Vân quả nhiên câm nín hoàn toàn.



“Đừng tưởng anh là ba của con gái, thì có quyền can thiệp vào chuyện của nó! Năm xưa, quyền nuôi nấng Tiểu Nghĩa được ban cho tôi mới đúng!” Từ Vân Khê tiếp tục nói: “Tôi chỉ là không nhẫn tâm cho đứa bé sinh sống trong một gia đình không trọn vẹn, nên mới cho Tiểu Nghĩa sinh sống cùng anh! Cho nên, anh đừng có được đằng chân lên đằng đầu!”



Lưu Vân bị giáo huấn một trận ngay trước mặt những người trẻ tuổi.



Nếu là người bình thường, thì chắc đã sớm rất tức giận hoặc tối tăm mặt mày rồi.



Thế nhưng Lưu Vân không hề như vậy.



Chỉ cần Từ Vân Khê chịu nói chuyện với ông thì ông đã rất vui rồi.



Lưu Vân bị Từ Vân Khê giáo huấn một trận, khí thế lúc nãy đã không còn nữa, trở nên ngoan ngoãn hẳn đi.



Thẩm Thất bốn mắt nhìn nhau với Hạ Nhật Ninh, đúng là tương sinh tương khắc mà!



“Anh qua đây.” Từ Vân Khê nói với Lưu Vân: “Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh.”



Từ Vân Khê vừa dứt lời thì đã cộp cộp đi lên lầu với đôi giày cao gót của mình.



Đừng tưởng Lưu Vân tướng mạo to lớn, nhưng nếu Từ Vân Khê kêu ông lên lầu thì ông cũng không dám không lên.



Đợi hai vị tiền bối lên lầu, Văn Nhất Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: “Căng thẳng chết đi được! Đi làm ăn cũng chưa từng căng thẳng qua như vậy!”



Ba người còn lại đều liếc anh ta một cái: “Hay là căng thẳng chết luôn đi! Có chút xíu thôi mà cũng căng thẳng nữa!”




Cho nên, hai người trên lầu đang say sưa đàm phán với cuộc chiến của mình, còn bốn người trẻ tuổi dưới lầu thì đang ăn trái cây.



Hơn giữa trưa, khi bốn người đang chán với những dĩa trái cây trên bàn, thì hai ‘người đàm phán’ cuối cùng cũng chịu xuống lấu.



Từ Vân Khê dù cố che giấu nhưng cũng không thể che giấu được vẻ mặt hài lòng của bà.



Lưu Vân càng hài lòng đi tới trước, khẽ ho một tiếng nói: “Ba và mẹ của con đã thương lượng với nhau rồi. Những việc của các con, chúng ta đích thực không tiện nhúng tay vào quá nhiều. Nhưng mà, chúng ta vẫn sẽ quan tâm đến tiến triển của các con.”



Ánh mắt của Tử Vân Khê có chút không tự nhiên.



Bây giờ bà đang nghi ngờ Lưu Vân cố tình làm khó Văn Nhất Phi, để dụ dỗ bà xuất hiện!



Nếu không thì, tại sao tất cả mọi việc lại thuận theo tự nhiên một cách dễ dàng như vậy được?



Bà vừa mới vào cửa mấy phút, thì đã bị ăn tươi nuốt sống như vậy rồi sao?



Mẹ ơi, sự kiên trì suốt mười mấy năm của bà, đã tan theo mây khói như vậy sao?



Đúng lúc Từ Vân Khê đang phân vân không biết nên đối diện với tụi trẻ như thế nào, thì không ngờ Thẩm Thất bọn họ đã làm ra một bộ mặt con không biết, chuyện gì con cũng không biết, cho nên chúng con tuyệt đối sẽ không hỏi hai người rốt cuộc trên lầu đã xảy ra chuyện gì đâu.



“Cám ơn ba (ba nuôi)!” Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cùng hô to.



Lưu Vân khẽ ho một tiếng nói: “Mẹ các con đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi. Văn thiếu gia, cậu sẽ mời chứ?”



Văn Nhất Phi lập tức hiểu ra: “Được ạ! Con biết một nơi nấu ăn rất tuyệt ở đây! Bác trai và bác gái có muốn ăn thử không?”



“Được thôi!” Từ Vân Khê lập tức trả lời: “Chúng ta mau qua đó đi, mẹ thật sự đã đói lắm rồi!”



Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cùng nín cười nói: “Được ạ, tụi con cũng đói rồi!”



Thẩm Thất tiếp tục nói: “Mẹ nuôi, lần này mẹ ở bao lâu?”



“Thẩm Thất vừa dứt lời, thì Lưu Vân đã lập tức nhìn về phía Từ Vân Khê.



Khuôn mặt của Tử Vân khê lại đỏ ửng lên.