Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 577 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Hạ Nhật Ninh ngây ra, liền tỉnh người ra, nói: “À mami của các con quên đem một món đồ quan trọng, cho nên ta đem qua cho cô ấy.’



“Đồ gì mà quan trọng thế?” Thẩm Hà nghiêng đầu nhìn Thẩm Thất.



Thẩm Thất cũng dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn lấy Hạ Nhật Ninh, xem anh ta làm sao mà nói dối tiếp!



Hạ Nhật Ninh cố tình tỏ ra sâu sắc trả lời: “Mami các con quên đem theo trái tim! Trái tim cô ấy làm rớt ở chỗ ta.”



Mặt Thẩm Thất liền đỏ bừng!



Thẩm Thất không nhịn được mà xấu hổ đánh nhẹ Hạ Nhật Ninh một cái: “Trước mặt bọn trẻ cứ nói lung tung!”



Thẩm Duệ và Thẩm Hà đồng thời haha cười lớn: “Con hiểu con hiểu! Phim hoạt hình đều diễn như thế!”



Thẩm Thất không chịu nổi được liền che lấy mặt, cô ấy bị tụi nỏ cười nhạo rồi.



Hạ Nhật Ninh hai tai bế hai đứa, nói: “Đi nào, chúng ta đi nhà ăn của xe ăn sáng! Hôm nay chúng ta phải ăn món ăn sáng binh dân, không được chê bai đó!”



“Cái gì là bữa ăn sáng bình dân?” Thẩm Duệ hỏi: “Chúng ta ăn không phải bữa sáng bình dân sao?”



Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh khẽ nhướng: “Con cảm thấy một bữa ăn sáng bình dân họ có thể ăn mất bảy đơn vị không?”



Thẩm Hà kinh ngạc há to miệng: “Trời à, một bữa ăn con ăn mất mấy triệu?”



Nới xong câu này, Thẩm Hà đưa ra hai bàn ta nhỏ bụ bẫm, bắt đầu vạch ngón tay đếm số.



Hạ Nhật Ninh không nhịn được hỏi: “Con đang tính cái gì?”



“Tất nhiên là đang tính xem có phải con ăn hết của hồi môn của mami rồi không!” Thẩm Hà với vẻ nghiêm túc trả lời: “Con quyết định rồi, sau này con sẽ ít ăn lại! Nếu không thì, của hồi môn của mami sẽ bị con ăn sạch mất!”



Mọi người xung quanh đều mìm cười.



Tiểu công chúa, cô có cần dễ thương vậy không!



“Không sao, con muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ta trả tiền là được.” Hạ Nhật Ninh không kiềm được dùng trán chạm trán Thẩm Hà, ây da, mặt con gái ngoan thật mềm thật mịn, thật muốn cả đời bên cạnh con gái.



“Không sao, anh nuôi em.” Thẩm Duệ giống như một người lớn nhỏ vậy mà trả lời: “Cậu mới phát lương cho anh, làm anh là phải chăm sóc em gái!”



Hạ Nhật Ninh nghe vậy liền haha cười lớn, chụt một cái hôn lấy Thẩm Duệ: “Rất khí phách! Có khí khái của nam tử hán!”
Những người khác trong nhà ăn của xe đều bật cười.



Thật là rừng lớn rồi, chim gì cũng có!



Loại lời vô trách nhiệm như thế cũng có thể nỏi a.



Khó trách con gái bị dạy hư.



Thẩm Hà quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Mami, con có thể tự mình đòi lại công đạo không?”



“Tất nhiên.” Thẩm Thất mặt đầy ý cười: “Tiểu Hà nhà chúng ta lúc nào cũng giỏi nhất!”



Thẩm Hà liền đi đến lối thông hành, đưa tay làm ra tư thế, nói: “Dì, có phải là con có thể đánh bại chị ấy, dì cũng cảm thấy đúng đúng không?”



“Tất nhiên! Con có bản lĩnh thì cứ đánh!” mẹ của cô bé hoàn toàn không tin một đứa nhỏ ba tuổi có thể đánh lại con gái của mình, liền khinh thường mà trả lời nói: “Nếu con có thể đánh bại nó, thì sẽ bắt nó xin lỗi!”



Thẩm Hà gật đầu, nói: “Thế thì chị à, chị ra tay đi!”



“Hừ, giả vờ gì cơ chứ?” cô bé đưa tay lên liền muốn tóm lấy phụ kiện tóc đẹp đẽ trên đầu Thẩm Hà.



Xem ra, cô ấy thèm khát phụ kiện tóc trên đầu Thẩm Hà lâu lắm rồi!



Thẩm Hà nghiêng đầu, liền né qua được sự nắm kéo của cô bé, một cú khuỷu tay liền đánh vào phần bao tử của cô bé.



Thẩm Hà hướng lên trên một cú đá, chân trái xoay tròn, liền đem cô bé đánh gục trên mặt đất!



Cô bé bắt không bắt được, ngược lại bị Thẩm Hà đánh gục trên đất, cả lúc sau mới tỉnh người.



Qua rất lâu, cô bé mời khóc òa lên: “Mami, cô ấy ăn hiếp con! Mẹ đánh cô ấy!”



Người phụ nữ đó thấy con gái mình bị đánh, liền đứng dậy, đưa tay liền muốn đánh Thẩm Hà!



Tiểu Hạ nhanh tay lẹ mắt, liền xông qua, liền kẹp lấy tay cô ấy, lạnh lùng nói: “Vừa rồi không phải cô nói, trẻ con đánh nhau, người lớn không hỏi han tới sao? Hơn nữa không phải cô cũng nói, chỉ cần có thể đánh lại thì cứ đánh sao?”



“Đó là người khác! Đánh con gái tôi thì không được! Cậu là ai chứ? Cậu buông tay! Liên quan gì cậu chứ? Cậu là thứ gì mà gặp chuyện bất bình ra tay tượng nghĩa chứ? Cậu không thấy con gái tôi bị đánh tới khóc sao?” người phụ nữ kia liền ngông cuồng kêu lớn: “Cậu có biết tôi là ai không? Cậu có biết bố đứa bé là ai không?”



Những người có mặt nghe thấy lời này, trong lòng đều có một ý nghĩ: Lại nữa rồi, lại so bố với nhau, có thể đổi chút mới lạ không?