Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 585 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Thẩm Nhất vừa kết hôn đã chuẩn bị lên chức bố rồi, anh đứng một bên cười hà hà không nói gì, đành đứng ngoài nhìn các anh em nhảy vào đống lửa.



Mà, anh cũng đã đi xem mặt rồi chứ.



Mà, cũng không thể để một mình anh chịu đựng cảm giác nước sôi lửa bỏng đó chứ.



Mà, đều là anh em của nhau mà, phải đối xử giống nhau chứ.



Thẩm Nhị giờ là đàn ông độc thân lớn tuổi nhất Thẩm gia, anh đành đứng ra tỏ thái độ: “được, nghe lời của bà nội! Chúng con đi xem mặt tập thể!”



Vậy là, chuyện xem mặt như vậy là coi như quyết định rồi.



Không cần nói, việc đăng ký đi xem mặt, chắc chắn là để Thẩm Thất đi làm rồi!



Vì vậy, vào ngày mùng 2 tết dương lịch, Thẩm Thất ôm một đống tài liệu gõ cửa các trung tâm môi giới.



Khi Thẩm Thất vứt đống tài liệu của các anh lên bàn, giám đốc mấy trung tâm môi giới sợ quá suýt thì đái ra quần!



Nào, nào, nào, để chúng ta xem qua đống tài liệu đáng sợ này!



Tập thứ nhất: chuẩn tướng, năm nay 36 tuổi, tuổi quân 18 năm. Tổng chỉ huy của một bộ đội đặc chủng.



Tập thứ hai: ủy viên, cấp chính sở, năm nay 34 tuổi.



Tập thứ ba: ngành nghề tự do, có biệt thự, du thuyền v/v...



Tập thứ tư: không tiết lộ công việc, không tiết lộ thân phận, năm nay 31 tuổi.



Tập thứ năm: Ceo của.



Giám đốc mấy trung tâm môi giới, cứ thế nhìn Thẩm Thất, nếu không phải Thẩm Thất mặt mũi xinh đẹp đoan trang, chắc họ sẽ hét lên ngay lập tức mất biết không?



Xin cô hãy cầm đống tài liệu này về được không?



Cầu xin cô hãy mang về được không?



Xin hỏi mấy người này, có người nào cần xem mặt không?



Người nào? Cần đấy?



Hộ sơ này cứ tùy tiện vứt bừa ra ngoài, chắc chắn sẽ có một tổ ong bướm tranh nhau đấy biết không?



Xin cô đừng cầm tập tài liệu ghê ghớm này đến sỉ nhục chúng tôi được không?



Vậy là, Thẩm Thất ôm đống tài liệu này đi một vòng, không có một trung tâm môi giới nào dám nhận đơn hàng này!



Thẩm Thất nhìn đống tài liệu ôm trong lòng, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này có vẻ không ổn thật.



Với lại trong các anh này, ngoài anh tư và anh trai mình có thể công khai xem mặt, những người khác đều không thích hợp công khai lộ diện.



Giờ phải làm sao đây?
Hai người này vừa xuất hiện, đã khiến tất cả mọi ngưởi ở đó đều kinh ngạc.



Những người con trai lại nói thầm trong lòng: trời ơi! Vừa đã có một đội đến rồi, giờ lại thêm hai người này nữa! Họ kéo đoàn đến phá đám sao? Chỉ cần họ ở đây, chúng tôi còn cửa gì nữa.



Thẩm Thất và Thẩm Lục nhìn qua đó, lập tức cứng đơ người!



Hạ Nhật Ninh!



Sùng Minh!



Sao họ lại đến đây?



Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhìn qua lớp mặt nạ, lập tức xác định vị trí của Thẩm Thất, anh rất bình tĩnh đi về phía cô.



Vừa đến nơi, anh lập tức cúi người đưa tay ra với động tác rất quý ông: “cô gái, có thể mời cô nhẩy một bài không?”



Thẩm Thất hơi đơ người một chút, theo ý thức dơ tay ra đặt lên lòng bàn tay Hạ Nhật Ninh.



Khi Hạ Nhật Ninh nắm chặt tay cô, Thẩm Thất mới hoàn hồn, không kìm được hỏi: “sao anh lại đến đây?”



“Nếu anh không đến, cứ thế nhìn em bị những người con trai khác cướp mất sao?” trong lời của Hạ Nhật Ninh có chút mùi ghen tuông.



Thẩm Thất không kìm nổi, cười ồ một tiếng: “vớ vẩn, em chỉ đến thăm quan thôi.”



“Vậy, cô gái đến thăm quan, có thể mời cô nhẩy một bài không?” ánh mắt trong đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh không thay đổi, anh hơi cười nhếch môi.



“Rất vinh dự.” Thẩm Thất đã theo Hạ Nhật Ninh đi vào sân khâu múa.



Hai người đã phối hợp vối nhau quá nhiều lần rồi, dù là một cử chỉ nhỏ của nhau cũng khiến đối phương lập tức hiểu ý.



Những người đang nhẩy tự động rời khỏi khu vực, nhường lại toàn bộ sân khấu múa cho Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.



Hai người tuy đeo mặt nạ, nhưng cứ đắm đuối nhìn nhau, không rời khỏi mặt nhau lúc nào.



Những người ở hiện trường, cho dù là mù thì cũng nhìn ra mối quan hệ của họ rồi.



Không ít người đấm ngực dẫm chân, khó khăn lắm mới có nhiều nam thanh nữ tú xuất sắc đến vậy, còn chưa kịp ra tay, đã bỏ lỡ rồi!



Nhìn sang phía bên kia.



Giây phút Sùng Minh kéo ghế ngồi trước mặt Thẩm Lục, hơi thở lạnh băng toát ra xung quanh người anh ta, khiến những người con gái đang tăm tia sắc đẹp của Thẩm Lục, tất cả đều sợ quá chủ động lùi lại.



Người đàn ông này đáng sợ quá.



Người đầy sát khí.



Thẩm Lục bình tĩnh nhìn Sùng Minh: “anh đến rồi à?”



Mắt Sùng Minh chứa đầy sự tức giân: “anh ở khách sạn chờ em, nhưng em lại đến đây xem mặt? Hả? Em không tính giải thích với anh chứ?”