Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 586 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Ánh Mắt của Thẩm Nhị và Thẩm Ngũ đều hướng về Sùng Minh.



Sùng Minh đặc biệt nhạy cảm, trong nháy mắt đã cảm nhận được.



Hắn quay người nhìn chằm chằm vào hai người họ.



Cho dù hắn không làm động tác gì, Thẩm Nhị và Thẩm Ngũ vẫn cảm nhận được sự thù địch và ác ý mãnh liệt của hắn.



Thẩm Nhị dường như không kiểm soát được bản năng muốn đứng lên nhưng Thẩm Tam đã giữ Thẩm Nhị lại.



Đứng trên lập trường của hai bên thì hai người này tuyệt đối là thế lực thù địch.



Nói cách khác, cho dù Thẩm Nhị hạ Sùng Minh hay là Sùng Minh hạ Thẩm Nhị thì họ đều là sự tồn tại chấn động thế giới!



Một người là chỉ huy của đại đội đặc chủng, một người là quân chủ của thế giới hắc ám.



Cho dù là ai thì đều là sự tồn tại có thực lực cực lớn.



Nhưng cùng một đạo lý, họ cũng là sự tồn tại không dễ bị tiêu diệt.



Việc Sùng Minh dám xuất hiện ở nơi chứng tỏ rằng cả tòa nhà này đã nằm trong sự kiểm soát của hắn rồi.



Nếu Thẩm Nhị dám có hành động thì một băng đạn sẽ xuyên qua kính bay đến đây.



Cho dù Thẩm Nhị thân thủ tốt có thể tránh được đòn đánh úp của kẻ địch, nhưng đừng quên ở hiện trường còn có rất nhiều người dân vô tội.



Nếu vì sơ suất của anh mà gây ra thiệt hại cho nhân dân, vậy thì con đường của anh cũng đi đến cuối rồi.



Cho nên, hai bên cứ nhìn chằm chằm vào nhau nhưng không ai dám tùy tiện hành động.



Thẩm Lục đứng lên nói: “Nơi này quá ồn ào, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi.”



Sùng Minh vui vẻ đứng dậy, gật đầu với Thẩm Tam rồi quay người rời đi.



Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất vẫn đang nhảy ở sàn nhảy, Thẩm Thất không nhịn được nói: “Bọn họ sẽ không cãi nhau đấy chứ?”
Lúc ban đầu Hạ Nhật Ninh chưa nghĩ ra tại sao Phùng Mạn Luân lại tích cực đến Thẩm gia làm khách như vậy, Thẩm Thất và Thẩm Lục vừa đi, Hạ Nhật Ninh liền nói chuyện với Sùng Minh và lập tức hiểu ra tất cả.



Phùng Mạn Luân muốn lợi dùng chuyện này để làm người tốt một lần.



Hạ Nhật Ninh đoán được tâm tư của Phùng Mạn Luân, đương nhiên anh sẽ không để hắn như ý muốn!



Thẩm Thất nghe Hạ Nhật Ninh nói như vậy cũng thấy việc này quả thực cô không thể nói rõ với anh hai được, vẫn nên để Hạ Nhật Ninh đi thì hơn.



Thẩm Thất lập tức nói: “Được, vậy anh đi nói rõ với anh hai nhé.”



Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh ngước lên vừa hay nhìn thấy Phùng Mạn Luân đang đi về phía Thẩm Nhị, anh liền nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất giúp anh ngăn Phùng Mạn Luân lại đừng để hắn lại gần anh và anh hai.”



Thẩm Thất ngây người một lúc rồi lập tức nói: “Được.”



Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh lập tức chia nhau ra, Thẩm Thất quay người đã thấy Phùng Mạnh Luân, cô cười nói: “Sư huynh, có thể nhảy với anh một bài không?”



Có nét kinh ngạc lướt qua trên gương mặt Phùng Mạn Luân nhưng hắn rất nhanh đã vui vẻ trả lời: “Đương nhiên! Anh rất vinh hạnh!”



Phùng Mạn Luân đưa tay lên Thẩm Thất lập tức đặt tay mình vào trong lòng bàn tay Phùng Mạn Luân, rất nhanh đưa hắn vào sàn nhảy.



Còn lúc này Hạ Nhật Ninh đã đi đến trước mặt Thẩm Nhị thấp giọng nói một câu, hai người cũng rất nhanh rời khỏi hiện trường.



Thẩm Tam nhìn mấy người này, thở dài một tiếng nói: “Người thông minh nhất thực ra là Hạ Nhật Ninh.”



Thẩm Tứ cười sảng khoái: Em rể này của chúng ta xưa nay đều không phải người bình thường. Có nó ở đây, chúng ta có thể thật sự yên tâm rồi.”



Thẩm Ngũ nhìn bóng dáng của họ rồi vươn vai nói: “Em đã nói từ lâu rồi con người Hạ Nhật Ninh rất đáng sợ.”



Sau khi Thẩm Lục và Sùng Minh rời đi, Sùng Minh giơ tay gỡ mặt nạ của Thẩm Lục, thô lỗ đẩy anh vào góc tường.



Thẩm Lục không có bất cứ phản kháng nào cứ như vậy nhìn Sùng Minh.



“Thẩm Lục, có phải em thấy anh không có trái tim không?” Sùng Minh hỏi thẳng: “Còn em thì sao? Em có trái tim không?”