Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 587 :
Ngày đăng: 13:36 30/04/20
Thẩm Lục cụp mắt, dưới hàng mi dài là đôi mắt mênh mang.
Sùng Minh thấy Thẩm Lục không nói lời nào, vì vậy càng tức giận hơn!
Một bụng lửa giận không có chỗ trút, một tay thô bạo nâng cằm Thẩm Lục, hung tợn nhìn anh: "Thẩm Lục, có phải em nghĩ anh không dám làm gì em không?".
Thẩm Lục bị ép nhìn Sùng Minh, ánh mắt vẫn trầm mặc như cũ.
Sùng Minh không kìm chế được, kéo Thẩm Lục vào lòng, cúi đầu hôn mạnh lên môi Thẩm Lục.
Thẩm Lục cũng không phản kháng, cứ mặc kệ Sùng Minh muốn làm gì thì làm.
Sùng Minh như đang trừng phạt hôn một lúc, thấy Thẩm Lục không có lấy một chút phản ứng nào, chậm rãi buông Thẩm Lục ra, hít sâu mấy hơi, hỏi: "Rốt cuộc em bị làm sao?".
Thẩm Lục chỉ ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt lóe lên, muốn nói lại thôi.
Vốn dĩ anh định nhân cơ hội xem mắt lần này để tìm một người thay thế.
Nhưng chưa kịp tìm một người thích hợp, chứng minh mình đã yêu người khác, thì Sùng Minh đã xuất hiện.
Phải làm sao đây?
Đối mặt với Sùng Minh hùng hùng hổ hổ, Thẩm Lục chỉ có thể giữ im lặng,
"Em không nói đúng không? Là nhà họ Thẩm bắt em đi xem mặt đúng không? Để anh vào giết sạch bọn họ". Sùng Minh xoay người định đi, Thẩm Lục kéo cổ tay hắn lại.
Dù Thẩm Lục không kéo quá mạnh, nhưng bước chân của Sùng Minh vẫn khựng lại chốc lát.
Sùng Minh chán chường từ bỏ, quay lại bất lực nhìn Thẩm Lục.
Bốn năm rồi.
Tròn bốn năm.
Hắn đã chờ người đàn ông vô tâm này bốn năm trời.
Hắn tưởng rằng có thể giống như quá khứ, vung tay áo liền dứt bỏ sạch sẽ.
Kết quả là tay áo đứt rồi, nhưng hắn lại hãm sâu hơn.
"Chúng ta cứ tiếp tục thế này, không tốt". Cuối cùng Thẩm Lục cũng mở miệng.
Nhưng lời nói ra, từng chữ từng chữ đều giống như một nhát dao, cứa sâu vào lòng Sùng Minh.
Từng nhát từng nhát, máu me đầm đìa.
Hạ Nhật Ninh quay sang nhìn Thẩm Thất, nói: "Anh về khách sạn chờ em, có gì muốn hỏi thì đến tìm anh. Số phòng anh sẽ gửi vào điện thoại em".
Thẩm Thất gật đầu.
"Vậy tôi xin phép về trước!". Hạ Nhật Nịnh gật đầu với mọi người, ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua Phùng Mạn Luân: "Anh Mạn Luân, làm phiền anh rồi".
Tất cả mọi người đồng thời gật đầu.
Hạ Nhật Ninh quay người rời đi.
Thẩm Nhị nhìn bóng lưng Hạ Nhật Ninh, nhìn một hồi mới lên tiếng: "Đi thôi, chúng ta về nhà!".
Về tới Thẩm gia, sau khi báo cáo sơ qua với người nhà, ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Thất không về phòng mình, mà theo Thẩm Lục đi vào phòng anh.
"Thẩm Thất, anh không sao". Thẩm Lục dường như trở về với quá khứ, lời nói ra rất đơn giản, nhưng đơn giản đến đáng thương.
"Anh". Thẩm Thất đau lòng nhìn anh: "Bọn em không có ý bắt anh rời xa Sùng Minh. Hạ Nhật Ninh giải thích với em rồi. Hành động của anh hai, thực ra không quá liên quan đến anh".
"Không phải". Thẩm Lục lắc đầu: "Đây là chuyện riêng của anh, không liên quan đến anh hai. Nói chung là vẫn phải chia tay".
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn anh: "Anh chia tay với Sùng Minh rồi?".
"Ừ. Nói rõ ràng rồi". Thẩm Lục trả lời một cách đơn giản: "Bọn anh đều là đàn ông, sao có thể ở bên nhau được. Sớm cắt đứt suy nghĩ của hắn, đối với cả hai đều tốt".
"Sùng Minh đồng ý rồi?". Thẩm Thất khó tin hỏi.
Nếu Sùng Minh là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, đã bốn năm rồi!
Nếu hắn muốn buông thì sớm đã buông rồi!
"Không đồng ý thì làm gì được?". Ánh mắt Thẩm Lục trầm xuống, đứng trước cửa sổ nhìn màn đêm bên ngoài: "Tóm lại vẫn phải đi bước này".
Thẩm Thất không nói, chỉ đi tới ôm lấy Thẩm Lục, an ủi anh: "Anh, dù anh quyết định thế nào, em vẫn ủng hộ anh!".
"Được rồi, anh không sao mà". Thẩm Lục vỗ vỗ vai Thẩm Thất nói: "Có vài chuyện, mặc dù bọn em không nói cho anh biết, nhưng anh có thể đoán được. Thực ra, vấn đề của anh và Sùng Minh cần sớm được giải quyết. Anh chần chừ không dứt khoát, không chỉ khiến mình bối rối, còn làm người nhà lo lắng. Tiểu Thất, anh xin lỗi. Anh nên giải quyết sớm mới phải".
Thẩm Thất lắc lắc đầu: "Không đâu, không phải thế".
"Những điều em nói, anh hiểu cả. Những lời anh nói lúc này, không liên quan đến anh hai, cũng không liên quan đến nhà họ Thẩm, chỉ là chuyện giữa anh và Sùng Minh mà thôi". Thẩm Lục nói tiếp: "Anh khẳng định anh là đàn ông bình thường, anh không định trở thành trai cong hay gì hết. Nếu tiếp tục dây dưa như vậy, quả thực không tốt cho ai cả. Thân phận của Sùng Minh chỉ là một lý do, phần lớn vẫn là từ phía anh. Là bản thân anh muốn cắt đứt với hắn, chứ không phải vì áp lực từ nhà họ Dư.
"Được rồi, mai chúng ta phải về rồi". Thẩm Lục giả vờ bình thản nói: "Sắp xếp đồ đạc đi. Anh không giữ em nữa. Ngủ ngon".