Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 588 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


“Anh” Thẩm Thất đau lòng nhìn Thẩm Lục.



Thẩm Lục đẩy Thẩm Thất ra ngoài: “Được rồi, được rồi, anh không sao. Em về phòng đi. Lần này em về nhà ít quá, mẹ rất nhớ em, em nói chuyện với mẹ đi. Anh không sao, anh muốn yên tĩnh một mình.”



Thẩm Thất cứ như vậy bị Thẩm Lục đẩy ra khỏi phòng.



Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trong lòng Thẩm Thất vô cùng chống vắng.



Xoay người, ngẩng đầu.



Không biết từ lúc nào, tuyết đã bắt đầu rơi rồi.



Thẩm Thất bước vài bước, ngẩng đầu, thấy Thẩm Nhị đứng ở cách đó không xa, che ô đợi cô.



“Anh hai.” Thẩm Thất nhẹ nhàng mở miệng: “Anh tới tìm anh trai ạ?”



“Không, anh tìm em.” Thẩm Nhị nhẹ nhàng lắc đầu: “Hôm nay Hạ Nhật Ninh nói với anh rất nhiều chuyện.”



Thẩm Nhị chầm chậm bước lên phía trước, chiếc ô trên tay che phủ đỉnh đầu Thẩm Thất, kéo tay cô nắm chặt cán ô, nói: “Anh phải về đơn vị rồi. Không ở được bao lâu nữa, anh muốn nhận huân chương. Đợi đến lúc nhận xong, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ được điều tới đơn vị ở thành phố Vinh. Đến lúc đó, chúng ta sẽ ở rất gần nhau.”



Thẩm Thất ngạc nhiên nhìn Thẩm Nhị: “Đơn vị thành phố Vinh?”



Thẩm Nhị cười cười gật đầu: “Thay anh cảm ơn Hạ Nhật Ninh, cảm ơn cậu ấy giúp anh cởi bỏ nút thắt này, cũng cảm ơn cậu ấy giúp anh làm rất nhiều việc. Chuyện của hai người, anh sẽ không phản đối. Nhưng Tiểu Hà cũng là bảo bối của anh. Chỉ cần không khiến Tiểu Hà chịu tổn thuơng, những cái khác đều dễ thuơng lượng.”



“Vâng ạ.” Thẩm Thất cười khổ.



Thẩm Hà là bảo bối của cả nhà họ Thẩm.



Thái độ của mọi người đều giống hệt nhau, chỉ cần Thẩm Hà gật đầu là được!



Nhưng Thẩm Hà lại là người khó gật đầu nhất!



Aizzz, người làm mẹ như cô cũng không biết phải làm sao.



“Anh hai, anh phải đi ngay bây giờ ạ?” Thẩm Thất nhìn thấy Thẩm Nhị quay người rời đi, nhịn không được hỏi: “Sao không ở thêm mấy hôm?”



Thẩm Nhị vẫy tay chào Thẩm Thất: “Anh là quân nhân, có nghĩa vụ phục tùng mệnh lệnh cấp trên. Anh chỉ được nghỉ phép ba ngày, ngày mai phải tới quân doanh báo danh rồi. Thời tiết xấu nên phải đi sớm.”



“Anh hai!” Thẩm Thất bước đuổi theo: “Giữ gìn sức khỏe!”


Khuôn mặt Thẩm Tử Dao ửng hồng rất đáng nghi, đẩy đẩy Thẩm Thất: “Nói linh tinh gì thế!”



Thẩm Thất cười ha ha rồi quay người rời đi.



Nhìn bóng lưng Thẩm Thất, Thẩm Tử Dao giơ tay che hai gò má nóng bừng.



Thẩm Thất quay về phòng, đánh răng súc miệng, chuẩn bị đi ngủ.



Cô mở điện thoại theo thói quen, xem tin nhắn Hạ Nhật Ninh gửi tới.



Còn có một tin nhắn khác nằm lặng lẽ trên tin nhắn của Hạ Nhật Ninh.



Người gửi là Triển Bác.



Thẩm Thất mở tin nhắn ra, tin nhắn bên trên lập tức thu hút tầm nhìn của Thẩm Thất.



“Tiểu Thất, có khả năng mẹ anh không qua được mùa đông năm nay. Sức khỏe của mẹ anh ngày càng suy yếu.” Tin nhắn của Triển Bác rất ngắn gọn, tuy ngắn gọn nhưng lại tóm chặt tim cô.



Tại sao lại nhanh đến thế?



Mấy hôm trước không phải nói còn có thể sống thêm một thời gian nữa sao?



Thẩm Thất lập tức gọi cho Triển Bác, anh nghe điện thoại rất nhanh: “Tiểu Thất, xin lỗi, muộn thế này còn quấy rầy em.”



“Em không sao. Dì sao rồi anh?” Thẩm Thất không nhịn được hỏi.



“Tình hình mẹ anh không tốt lắm.” Triển Bác thở dài nói: “Đều tại anh không chăm sóc tốt cho bà khiến Triển Hiểu Lâm vô cùng tức giận.”



“Chuyện là thế nào?” Thẩm Thất nhớ Triển Bác từng nói, anh sẽ xử lí tốt chuyện này! Tại sao lại chọc giận Triển Hiểu Lâm chứ?



“Anh ra ngoài một chút, ba anh không trông me anh cẩn thận, để bà đi mất. Kết quả, Triển Hiểu Lâm nói với mẹ anh, anh…anh…” Triển Bác không nói lên lời.



Thẩm Thất lập tức ý thức được mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ, cô vô thức cao giọng: “Nói cái gì?”



“Triển Hiểu Lâm vô tình bắt gặp anh nói chuyện với người khác, sau đó nói với mẹ anh”. Giọng Triển Bác vô cùng mệt mỏi: “Triển Hiểu Lâm quen người kia, nên bảo với mẹ anh rằng anh chơi bời, không chịu học hành, còn bảo anh dính vào nghiện ngập. Mẹ anh không chịu nổi đả kích, rơi vào hôn mê. Lúc anh trở lại đó, mẹ anh không chịu uống thuốc cũng chẳng chịu cho bác sĩ tiêm. Tiểu Thất, nếu bà ấy không tiêm, tính mạng bà ấy sẽ không thể kéo dài!”



Thẩm Thất ngây người: “Sao lại như vậy được?”



“Thẩm Thất, giúp anh với! Xin em đấy!” Triển Bác cầu xin trong điện thoại: “Giờ chỉ có em mới giúp được anh thôi! Xin em!”