Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 589 :
Ngày đăng: 13:36 30/04/20
Thẩm Thất nhận cuộc điện thoại này, cả người đều trở nên do dự.
Hiện tại bác gái đã biết, tự mình qua đó, thật sự có ích sao?
Có điều nếu không đi, có phải rất…
Thẩm Thất cầm điện thoại, cắn môi nói: “Thôi được rồi. Cho em địa chỉ, em sẽ lái xe qua đó.”
Gác máy xong, Thẩm Thất hít một hơi thật sâu, quay số điện thoại của Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh nhấc máy rất nhanh, rõ ràng là đã đợi điện thoại của Thẩm Thất rất lâu rồi.
Gần như chuông vừa vang lên, liền lập tức cầm máy.
“Tiểu Thất, không phải là nhớ anh rồi chứ?” Hạ Nhật Ninh ngay câu đầu tiên đã nhịn không được mà bảnh chọe nói: “Có phải xem đi xem lại thì anh vẫn là tốt nhất?”
Thẩm Thất muốn cười cũng không cười được, chỉ có thể nói: “Nhật Ninh, em thương lượng với anh một chuyện, được không?”
“Ừ, em nói đi.” Hạ Nhật Ninh thuận miệng trả lời.
Trên thế giới này, có thể cùng anh thương lượng, cơ bản không gọi là sự việc.
Không thể thương lượng được, mới gọi là sự việc.
“Triển Bác vừa mới gọi điện thoại cho em, bệnh tình bác gái nặng hơn rồi.” Thẩm Thất nói: “Em không thể không đi thăm một chút, bọn trẻ có thể nhờ anh được không?”
Hạ Nhật Ninh khiêu mi một cái, duỗi chân ra, từ chỗ ngồi đứng lên, thong dong đi đến trước cửa sổ, nâng tay kéo bức rèm cửa, nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, bình tĩnh trả lời: “Đang ổn như thế sao tự nhiên lại nặng hơn rồi?”
Hạ Nhật Ninh đã hỏi qua bác sĩ, chỉ cần kiên trì tiêm và uống thuốc, sống nửa năm là không vấn đề gì.
Giờ mới trôi qua được bao lâu chứ?
Làm sao có thể?
Chẳng lẽ là Triển Bác dùng kế lùi để lấy cớ tiếp cận Thẩm Thất?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Hạ Nhật Ninh trở nên lạnh lùng.
Người phụ nữ của anh, còn không tới phiên người đàn ông khác mơ ước.
Cho dù là bạn trai cũ cũng không được.
Nếu bàn về sự uyên thâm, người đàn ông nào có thể uyên thâm hơn anh?
Bà ta rất gầy, gầy đến trơ cả xương, còn đâu nét quyến rũ của này xưa?
“Bác gái, bác làm sao thế?” Thẩm Thất nghẹn ngào, mở miệng nói: “Sao lại gầy như thế này?”
“Tiểu Thất, bác. Bác khiến cháu chê cười rồi.” Mẹ Triển Bác thở dài một tiếng, chậm rãi buông tay xuống, ánh mắt buồn bã, nói: “Nhà họ Triển chúng ta thực sự xin lỗi cháu. Triển Bác – cái thằng khốn nạn đó. Không học theo cái tốt.”
“Bác gái, không phải đâu.” Thẩm Thất nhanh chóng giải thích: “Triển Bác anh ấy chỉ vì muốn tốt cho bác thôi.”
“Thời điểm hiện tại thì cái gì cũng không có tác dụng rồi.” Mẹ Triển Bác lại bắt đầu tức giận: “Nó không làm bác tức chết, sẽ không dừng lại. Bác không có đứa con trai như vậy.”
Thẩm Thất không biết phải làm sao.
Hạ Nhật Ninh đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn thấy trò khôi hài trong phòng bệnh. Mắt phượng trầm xuống một cái, thấp giọng mở miệng nói: “Tiểu Thất, chuyện đã đến bước này, vẫn là nên nói cho bác trai và bác gái biết sự thật.”
Tiếng nói vừa dứt, ba người trong phòng bệnh đều quay đầu nhìn ra phía ngoài.
Lúc nhìn thấy Hạ Nhật Ninh, ánh mắt ba mẹ của Triển Bác đều sáng lên một cái.
Thật không ngờ trên thế giới này, vậy mà lại có người đàn ông đẹp trai như vậy.
Con trai mình so với đối phương, bỗng nhiên trở nên xấu hơn nhiều.
Thẩm Thất cắn môi, nhìn Hạ Nhật Ninh một cách khó hiểu.
Hạ Nhật Ninh duỗi chân ra, chậm rãi bước vào, nói: “Những điều em che giấu trước kia, tuy rằng đều là xuất phát từ lòng tốt, tuy nhiên cũng sẽ khiến cho người khác tăng thêm gánh nặng trong lòng. Chuyện tới bước này, tốt nhất vẫn là nên nói rõ tất cả. Cho dù bác gái có muốn đi, cũng phải đi một cách rõ ràng.”
Mẹ Triển Bác không kìm lòng nổi mà gật đầu.
Cái cậu thanh niên này thật đáng sợ.
Chỉ là một ánh mắt, nhưng khí chất đó đã đủ để khiến người ta phải khuất phục.
Nhưng lúc hắn nhìn Thẩm Thất, ánh mắt lại đủ ôn nhu, đủ sủng nịch đến nỗi hận không thể đem toàn bộ thế giới cho nàng.
Bọn họ có quan hệ gì?
Bố mẹ Triển Bác lập tức nhìn Thẩm Thất một cách hoài nghi.
Hạ Nhật Ninh giơ tay kéo Thẩm Thất vào trong ngực, giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt của Thẩm Thất, nói: “Có một chuyện, xem ra đã giấu không được rồi. Nghe xong lời giải thích của cháu, nếu hai bác vẫn khăng khăng không muốn đứa con trai này nữa, cháu cũng không còn gì để nói. Dù sao, trong chuyện này, chúng cháu cũng đều là người ngoài.”
“Có ý gì?” Mẹ Triển Bác lập tức sắc bén hỏi lại: “Cậu rốt cuộc là ai?”