Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 600 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Sau khi Thẩm Thất về đến biệt thự, liền vào trong phòng làm việc, bắt đầu vẽ bảng vẽ thiết kế.



Thao tác của Thẩm Tử Dao cũng rất nhanh, dựa theo yêu cầu của Thẩm Thất, vẽ ra bản vẽ, sau đó gửi sang.



Khi Thẩm Thất lấy được bảng vẽ, không kiềm được mà khen ngợi rất lâu.



Kỹ năng hội họa của mẹ thật tốt!



Mấy nét là đủ sống động.



Khó trách Tiểu Hà lại có nền tảng hội họa đến thế, đây đều là di truyền!



Thẩm Thất dựa vào bản vẽ mà Thẩm Tử Dao gửi sang, bắt đầu đem mấy kiểu này thiết kế lên trên trang sức.



Thẩm Duệ và Thẩm Hà mặc đồ ngủ, thò đầu thò cổ mà ở cửa nhìn hồi lâu, nói: “Mami đang vẽ gì thế?”



Thẩm Thất nhìn hai đứa một cái, không kiềm được nói: “Hai con sao vẫn mặc đồ ngủ? Mẹ nuôi các con đâu?”



Thẩm Duệ than nhẹ một tiếng, nói: “Mẹ nuôi vẫn đang ngủ!”



Thẩm Thất đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Giờ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, sao vẫn còn ngủ?”



Thẩm Hà chu miệng nói: “Tối qua mẹ nuôi mệt quá! Cho nên mới dậy trễ! Mami, rốt cuộc đang vẽ gì thế?”



Thẩm Thất trả lời nói: “Lão phu nhân Hạ gia chuẩn bị mừng sinh nhật, mami muốn thiết kế bộ trang sức tặng bà ấy! Các con có muốn cùng làm không?”



Vừa nghe là thiết kế trang sức cho Hạ lão phu nhân, mắt của Thẩm Duệ va Thẩm Hà đều sáng lên: “Được ạ! Chúng con cũng muốn thiết kế!”



Thẩm Thất cười ngoắc ngón tay: “Các con yêu, đến đây, cùng mami thiết kế nào! Chúng ta mỗi người cho ra một bản thiết kế, sau đó cùng bắt tay vào làm, được không nào?”



“Dạ được!” Thẩm Duệ và Thẩm Hà vui vẻ mà chạy vào.



Cùng mami làm việc, thật sự rất vui!



Một lớn hai nhỏ, ba cái đầu liền chụm vào nhau, phát huy tài năng của mình, cùng nhau thiết kế.



Khi Hạ Nhật Ninh đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng ấm áp này.



Hạ Nhật Ninh lấy điện thoại ra chụp lại cảnh ba người cùng thiết kế, gửi cho Hạ lão phu nhân.



Hạ lão phu nhân nhìn thấy hình mà Hạ Nhật Ninh gửi sang, thích không muốn buông tay luôn.



Bộ trang sức này chưa làm ra, Hạ lão phu nhân đã quyết định rồi, đại thọ hôm đó, sẽ đeo tác phẩm của bọn nhỏ!



Đối với Hạ lão phu nhân mà nói, tâm ý quan trọng hơn bất cứ gì khác!
Làm đàn ông không khó, khó ở sao làm người?



Hạ Nhật Ninh không hề đi gặp Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.



Anh ấy sẽ giúp bố mẹ trở về là một chuyện, nhưng không tha thứ lại là chuyện khác.



Năm đó, nếu như không phải Vưu Tâm Nguyệt dung túng Thôi Nguyệt Lam, cũng không xảy ra hậu quả thảm thiết đó.



Tuy rằng chuyện đã cách bốn năm, nhưng năm đó giây phút xé lòng khi cứ phải giương mắt nhìn Thẩm Thất bị Thôi Nguyệt Lam đẩy xuống vực sâu, Hạ Nhật Ninh chính là cho tới giờ, mỗi khi nhớ đến cảnh đó, trái tim vẫn đau đến không thở nổi.



Nổi tuyệt vọng đó, nổi đau đó. Không phải một lúc là có thể quên đi là có thể giải tỏa.



Trong giây phút đó, anh ấy thật sự muốn chết cùng cô ấy.



Sống không thể nào bên nhau, chết chôn cùng nhau cũng tốt.



Chỉ là sau này, hai người đều có kỳ ngộ riêng của mình, cho nên mới không sao cả, chỉ là đồng thời mất trí nhớ.



Ngôi mộ đó thật tà môn, gặp phải chuyện thế này cũng bình thường.



Hạ Nhật Ninh bây giờ có chút cảm kích kỳ ngộ năm đó, tuy rằng chia xa bốn năm, vẫn có thể lần nữa gặp lại, lần nữa yêu nhau, đây chính là do ông trời thương sót.



Cho nên, Hạ Nhật Ninh rõ biết Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt lặng lẽ về nước, nhưng lại vẫn giữ im lặng.



Dùng sự im lặng để bày tỏ thái độ của anh ta.



Thẩm Thất cùng với bọn trẻ ở nhà bận cả ngày trời, Lưu Nghĩa mới thức dậy với đôi mắt mơ màng.



“Đói quá! Mọi người đang bận gì đó?” Lưu Nghĩa dụi mắt đi qua.



Thẩm Thất đầu cũng không ngước đáp: “Trên bàn có cơm canh, Cảnh Hòa trang viên bên kia mưới đưa sang. Mấy hôm nay, tớ có lẽ không chăm lo được chuyện cơm nước.”



Lưu Nghĩa hiếu kỳ thò cổ mà nhìn, liền nói: “Ồ, thế được, mọi người bận, tớ ăn chút gì đó.”



“Mẹ nuôi tối còn phải ra ngoài sao?” Thẩm Duệ ngước đầu chèn một câu hỏi.



“Đúng thế.” Lưu Nghĩa gật đầu.



Thẩm Thất cũng không nhịn được mà hỏi: “Đêm khuya ra ngoài có việc sao?”



Lưu Nghĩa ngáp dài, nói: “Sư phụ mới mở tiệm, người ta chê sư phụ và sư huynh trông quá hung tợn, không ai dám vào làm, nên tớ đi phụ vài bữa.”



“Tiệm gì thế?” Thẩm Thất không kiềm được hỏi: “Phải để cậu thức thâu đêm tăng ca?”