Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 602 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Lưu Nghĩa càng hiếu kì:” cậu cần tiền làm gì? Cậu còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp mà?”



“Tôi không có tiền về nhà.” Tôn Tấn gương mặt khả nghi đỏ lên:” kì nghỉ hè tôi không muốn về nhà, đi làm kiếm tiền.”



Sư phụ và sư huynh Lưu Nghĩa sững một lúc:” không về nhà ăn tết?”



Người Trung Quốc rất coi trong tết nguyên đán, toàn thế giới ai cũng biết.



Tết nguyên đán mỗi năm, Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng châu đều trở thành thành phố trống không.



Tỉnh Nghệ An là thành phố giàu có và đông đúc, cũng không thiếu người làm thuê, bởi vậy cứ đến dịp lễ tết, ga tàu, bến xe đều rất bận rộn.



Cứ coi như năm nay không kiếm được bao nhiêu tiền, cứ coi như dựa vào một thân hăng hái và mặt dày về nhà khoe khoang, mọi người cũng muốn về nhà.



Tôn Tấn này lại nói không có tiền về nhà ăn tết, đối với ba người này mà nói, ít nhiều cũng có chút bất ngờ.



Bởi vì quần áo Tôn Tấn mặc trên người, dường như không phải thuộc dạng quá nghèo khổ!



Lưu Nghĩa là phú nhị đại, căn bản chưa bao giờ thiếu tiền.



Sư phụ Lưu Nghĩa thi đấu võ thuật nhiều năm, lại dạy võ nhiều năm, đương nhiên là cũng không thiếu tiền.



Trần Chí Qùy đại ngốc là người chỉ kiếm tiền không tiêu tiền, vì vậy cũng không biết mùi vị thiếu tiền là gì.



Khi nghe Tôn Tấn nói không có tiền về nhà, cả ba người rõ ràng là sững người một hồi.



Thật không hổ danh là sư đồ, ngay cả biểu cảm và ánh mắt đều giống nhau:” hả?”



Tôn Tấn có chút bất an cúi đầu nói:” tôi nhà tôi có 4 người con, tôi là con cả, em trai và em gái đều đang học trung học. Tiền về nhà rồi quay lại, cũng đủ tiền học phí một năm cho mấy đứa em tôi. Cho nên, tôi đã gửi tiền xe đó về cho nhà hết rồi.”



“Nhà cậu rất khó khăn sao?” Lưu Nghĩa không nhịn được bèn hỏi.



“Cũng được, tôi không thích nói với người khác tôi nghèo.” Tôn Tấn thấp giọng nói.



Lưu Nghĩa ngay lập tức hiểu ra.



Đây là tôn nghiêm của người con trai!



Một người rất có khí phách.



“Xin lỗi, chúng tôi chỉ là thói quen hỏi thăm, không có ý nghe ngóng gì nhà cậu hết.” Lưu Nghĩa nói:” như vầy đi, cậu phô tô chứng minh nhân dân và thẻ sinh viên của cậu, bắt đầu làm việc từ hôm nay vậy. Tôi sẽ ở đây hướng dẫn cho cậu một thời gian, đợi sau khi cậu quen việc rồi, nơi này nhờ cả vào cậu rồi.”
Đôi khi con trai cũng thích trai đẹp!



“Tôi giúp cậu.” Lưu Nghĩa đưa tay ra muốn giúp Tôn Tấn đỡ cái túi.



Tôn Tấn càng đỏ mặt, bỗng nhiên né tránh:” Tôi là con trai, làm sao có thể để con gái mang đồ nặng như vậy chứ?”



Lưu Nghĩa đột nhiên bật cười, nói:” tôi là vỗ sĩ quyền anh hạng cân 60, đồ nặng như vậy đối với tôi không là gì. Đưa cho tôi đi! Nhìn cậu mồ hôi đầm đìa kìa.”



Lưu Nghĩa không do dự đón lấy cái túi.



Tôn Tấn nhìn thấy Lưu Nghĩa quả nhiên mang rất nhẹ, mặt càng đỏ hơn.



Những nữ sinh đứng nhìn xung quang, càng tỏ ra ngưỡng mộ.



Một anh vừa cao, vừa đẹp trai, vừa có tiền, vừa khỏe, hehehe, một vài nữ sinh bắt đầu mơ tưởng.



Thậm chí viết văn, có thể tùy ý viết ra một bộ năm triệu chữ chuyện tình yêu tổng tài.



Sau khi Lưu Nghĩa giúp Tôn Tấn mang đồ ra xe, liền lái xe chở Tôn Tấn đến phòng cờ.



Qua một buổi tối bận rộn, Tôn Tấn cũng đã quen công việc ở đây.



Vừa mới tới, không cần đợi người khác phân công công việc, liền bắt đầu dọn dẹp, lau dọn rồi.



Lưu Nghĩa như thói quen mang hộp cơm để trên bàn, nói với Tôn Tấn:” không cần vội làm đâu, ăn chút gì đó trước đã!”



Thẩm Thất tuy buổi sáng ra ngoài sớm, nhưng mà trước khi đi, vẫn chuẩn bị hộp cơm cho Lưu Nghĩa.



Đây chính là ưu điểm của Thẩm Thất, dịu dàng chu đáo, làm cho người bên cạnh cảm thấy thoải mái.



Sư phụ Lưu Nghĩa và Trần Chí Qùy sớm đã ăn rồi, nhìn thấy Tôn Tấn đang quét dọn, cũng xua tay nói:” đừng làm nữa, ăn trước đi! Đây có thể người bình thường không ăn được đâu!”



Một bên khác, sau khi Thẩm Thất đưa bản đồ cho công nhân, cùng bọn họ điêu khắc bảo thạch, sau đó theo nguyên lí hoa văn của bảo thạch mà điêu khắc, trạm khảm.



Làm việc bận rộn tới tận trời tối.



Thẩm Thất vừa bỏ đồ nghề xuống, liền có điện thoại.



Là Văn Nhất Phi gọi:” tiểu Thất, tiểu Nghĩa gần đây bận gì vậy? Sao anh đều không thấy cô ấy!”