Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 608 :

Ngày đăng: 13:37 30/04/20


Hạ lão phu nhân cười cười: “Đứa bé ngốc này, bà và bà ngoại cháu rồi cũng phải rời khỏi thế gian này. Bây giờ bà ấy cũng giống ta, chỉ là còn quá nhiều vướng bận chưa buông được, mà cũng có thể là chưa kịp buông xuống thì Diêm Vương đã không đợi được nữa rồi. Đến lúc đó, các cháu chỉ có thể tự dựa vào bản thân mà thôi.”



Nước mắt của Thẩm Thất lập tức rơi xuống: “Bà nội, bà không được nói nhưng lời không may như thế!”



“Được rồi, không nói, ta không nói nữa.” Hạ lão phu nhân giơ tay lau nước mắt cho Thẩm Thất: “Cháu đã chăm sóc hai đứa trẻ rất tốt, ta rất hài lòng, cũng rất yêu quý chúng.”



“Bà nội, chúng cháu đang cố gắng, không bao lâu nữa chúng cháu có thể mang Tiểu Duệ và Tiểu Hà về nhà rồi. Tiểu Hà chắc là được thừa hưởng sự hiểu thuận của Hạ gia nhiều nhất, vì vậy mà khúc mắc giữa nó và ba ruột rất sâu. Nhật Ninh phải từ từ thì mới có thể làm cho Tiểu Hà chấp nhận anh ấy lần nữa.” Thẩm Thất giải thích: “Tiểu Hà vẫn là một đứa trẻ rất ngoan ạ.”



“Ta hiểu rồi.” Hạ lão phu nhân gật đầu.



Đúng thế, những đứa trẻ của Hạ gia đều rất hiểu thuận với mẹ.



Hạ Quốc Tường đối với Hạ lão phu nhân.



Hạ Nhật Ninh đối với Vưu Tâm Nguyệt.



Thẩm Duệ, Thẩm Hà đối với Thẩm Thất.



Hiếu thuận là phẩm chất tốt đẹp gia truyền, được thừa hưởng từ trong xương tủy.



Người Việt Nam rất coi trọng hai chữ hiếu thuận, thứ được truyền đi truyền lại hàng nghìn năm thì nhất định sẽ có đạo lý.



Thẩm gia coi trọng chữ hiếu thì Hạ gia cũng thế.



Vì vậy, đây không phải tật xấu gì cả.



Hạ lão phu nhân có thể hiểu được.




“Em nói em sẽ giúp anh đối phó với Thẩm Lục à? Em định đối phó như thế nào?” Ông chủ Kim cầm khăn ăn lên, thô lỗ lau khóe miệng rồi hỏi.



Đáy mắt Phùng Khả Hân hiện lên một tia chán ghét.



So với Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi thì cái tên ông chủ Kim này còn thua xa cả Thái Bình Dương.



Nhưng cô ta hết cách rồi!



Phùng Khả Hân cúi đầu nói: “Ngày mai là đại thọ của Hạ lão phu nhân, đây là một cơ hội tốt.”



Ông chủ Kim nhất thời thích thú hỏi: “Ồ? Nói xem nào?”



Phùng Khả Hân chậm rãi đặt con dao trên tay xuống, cô ta nhấc ly rượu lên uống một ngụm rồi nói: “Không phải tối mai máy bay của chúng ta sẽ cất cánh sao? Chỉ cần bắt lấy Thẩm Lục trên đường là được rồi. Lúc trước, bên cạnh Thẩm Lục còn có Sùng Minh, nhưng bây giờ bọn họ đã chia tay rồi, bên cạnh Thẩm Lục không còn một ai nữa. Hiện tại, Hạ Nhật Ninh đã bị hai đứa trẻ hút hết sự chú ý rồi, Thẩm Thất thì bận chuẩn bị cho thọ yến của Hạ lão phu nhân, Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa chỉ lo nói chuyện yêu đương, Phạm Thành và Phạm Ly vốn không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Vì vậy, bên cạnh Thẩm Lục sẽ không có ai hết.”



“Hơn nữa, vừa mới chia tay với Sùng Minh nên tinh thần của Thẩm Lục rất sa sút. Người như thế sẽ rất lơ là cảnh giác. Chỉ cần chúng ta tìm một chỗ không có máy quay ở giữa đường rồi kéo người lên trên xe, đánh ngất đi sau đó mang về Malaysia là được rồi. Đến Malaysia rồi thì là địa bàn của anh, Hạ gia có muốn tìm cũng không thể tìm ra nổi. Chỉ cần thuộc hạ làm việc sạch sẽ, mỹ nhân này sẽ thuộc về anh cả đời!” Phùng Khả Hân chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt rất lạnh lùng còn miệng thì cứ cười không ngớt: “Chỉ là, ông chủ Kim, em giúp anh hoàn thành tâm nguyện thì anh cũng phải đáp ứng việc của em, không được hối hận đâu đấy? Dù sao em cũng là người bản địa, em rất rõ chỗ nào có máy quay, chỗ nào ra tay thuận tiện nhất! Hơn nữa, cũng chỉ có thể nhờ vào mối quan hệ của em mới có thể nhanh chóng rời khỏi Nghệ An. Ở Nghệ An, danh hiệu đại tiểu thư của Phùng gia cũng có ích lắm đấy.”



Ông chủ Kim cười ha ha rồi nói: “Được! Chỉ cần bắt được Thẩm Lục, việc tôi đã hứa với em đương nhiên sẽ được làm đến nơi đến chốn! Vậy, tiếp theo phải nhờ cả vào em rồi.”



Phùng Khả Hân đứng dậy rồi nói: “Vậy thì Khả Hân không thể ở đây cùng anh nữa rồi, em phải đi sắp xếp một chút. Nếu không, muốn mang người đi một cách bình an không phải là một chuyện dễ dàng đâu!”



“Được, em đi đi. Tôi đợi tin tốt của em.” Ôn chủ Kim cười sảng khoái.



Đúng là một tên đàn ông t*ng trùng lên tận não!



Vì mỹ sắc mà mà liều mạng đến cùng.