Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 626 :

Ngày đăng: 13:37 30/04/20


Trong chốc lát, Sùng Minh ôm lấy Thẩm Hà leo lên sườn núi.



Ở đó có mười mấy hộ gia đình đang sống, hiển nhiên là những nhà dân sinh sống ở đây.



Nhưng mà chưa đợi Thẩm Hà hít mũi bật khóc, Sùng Minh đã mở miệng nói rằng: “không cần khóc nữa.”



Thẩm Hà ngơ ngác: “Tại sao ạ?”



“Ở đây kể cả cột điện cũng không có, nói chi đến có dây điện thoại?” Sùng Minh ôm Thẩm Hà tiếp tục đi lên trước: “Có lẽ ở đây cũng không mấy người sinh sống. Lúc nãy nhìn thấy ống khói, hình như là ở đây, chúng ta đi xem thử, kiếm được một miếng ăn cũng tốt.



Thẩm Hà sau khi khóc no nê, cuối cùng cũng có lương tâm hỏi rằng: “Mợ ôm con có mệt nhọc không?”



Sùng Minh nhìn về cô bé: “giờ cũng nhớ tới hỏi thăm à?”



Thẩm Hà liền làm mặt quỷ: “Người ta lúc nãy đang đau lòng mà.”



Sùng Minh đổi tay khác ôm lấy Thẩm Hà: “Cân nặng như vậy không khó gì. Chú ôm năm mươi cân cũng có thể chạy nhanh tới năm cây số, mà còn duy trì được sức mạnh chiến đấu.”



“Mợ giỏi quá!” Thẩm Hà cầm lòng không đặng giơ cao ngón cái, khen ngợi Sùng Minh.



Sùng Minh không nghĩ tới, anh ấy có một ngày lại được một con bé ba tuổi khen ngợi.



Á, cảm giác này dường như không tệ.



Do đó, Sùng Minh vui vẻ tiếp nhận: “Cũng được thôi!



“Mợ ơi, ở đây sao yên tĩnh và vắng vẻ vậy?” Thẩm Hà nhìn trái nhìn phải, được người có chiều cao cao ôm mình đúng là sướng, tầm nhìn rất là rộng quá đi. Hèn chi nhiều người thích tăng chiều cao vậy.



“Có lẽ ở đây hoang vu rồi” Sùng Minh chau mày đáp lại: “Chú không phải là người của nước này, cháu hỏi chú, chú hỏi ai?”



Thẩm Hà bĩu môi nói: “Mợ không dễ thương chút nào, đang nói chuyện với người đẹp cũng không biết vòng vo.”



“Chú đã có cậu cậu con rồi, đâu cần thiết phải đi nịnh nọt những người đẹp khác.” Sùng Minh thẳng thắn trả lời.



Và câu trả lời này của Sùng Minh khiến cho Thẩm Hà rất thích!



Thẩm Hà ôm lấy gò má Sùng Minh hôn một cái: “Đúng á! Tiểu Hà thích mợ ở chỗ là người đối với tình cảm rất thuần thúy!”



Sùng Minh quay đầu nhìn Thẩm Hà, nhéo nhéo mặt Thẩm Hà, người trước giờ có trái tim lạnh cóng, cũng cảm thấy cô bé này rất dễ thương!



Ồ, anh ấy cuối cùng cũng biết dùng từ dễ thương rồi.
Dù gì, Sùng Minh chuyên nghiệp hơn Lưu Nghĩa.



Sùng Minh còn biết cách bảo vệ mình như thế nào, và bảo vệ Thẩm Hà.



Mà Thẩm Thất và Lưu Nghĩa trong lúc nhảy xuống dưới, vốn cùng nhảy chung với Tiểu Hạ.



Nhưng do sóng nước vỗ mạnh, ba người rơi xuống nước chung đều bị tách rời ra.



Thẩm Thất không biết mình tỉnh dậy như thế nào.



Dù gì khi tỉnh dậy, toàn thế giới dường như chỉ còn lại mình.



Thẩm Thất từ dưới đất đứng dậy lên thì cảm giác mắt cá chân bị đau.



Cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện mắt cá chân có chút bị sưng đỏ.



Chắc là bị đụng vào đâu đâu, và sự va chạm cũng không nhẹ.



Cũng may không phải bị bong gân, nếu bong gân thì coi như kết thúc, đừng mong đi khỏi nơi đây.



Thẩm Thất đột nhiên định thần lại, tìm kiếm Tiểu Hạ và Lưu Nghĩa khắp nơi.



Nhưng mà toàn bộ nông cạn đều vắng vẻ, không có gì cả.



Dường như toàn thế giới chỉ còn lại mình cô ấy.



Thẩm Thất nhanh chóng đưa tay sờ tìm điện thoại.



Điện thoại cô ấy không bị mất, nhưng khi mở ra coi, bên trong điện thoại đã vô nước, đừng nói là gọi điện, mở máy cũng là một vấn đề.



Điện thoại của Thẩm Thất là loại điện thoại smartphone thường thấy trong thị trường, là loại không chống nước được, cơ bản khi vô nước rồi thì coi như hư hại luôn.



Thẩm Thất không còn cách đành phải ném điện thoại xuống dưới đất, và giơ cánh tay nhìn thời gian, may là chiếc đồng hồ trên tay vẫn còn chạy.



Bây giờ đã là năm giờ chiều rồi.



Thẩm Thất tính nhẩm thời gian, cô ấy có lẽ bị nước tạt ra cũng gần một tiếng đồng hồ.



Như vậy cũng không làm cô ấy chết đuối, thật là may mắn.