Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 627 :

Ngày đăng: 13:37 30/04/20


Chỉ là Tiểu Hạ và Lưu Nghĩa họ sẽ không sao chứ?



Thẩm Thất hồi tưởng lại khoảnh khắc khi đó bị dồn ép nhảy xuống, cảm thấy mình vào phút giây đó, thiệt là cực kỳ dũng cảm.



Mình nhảy xuống dưới cũng không chết, thế những người khác, Sùng Minh và Thẩm Hà cũng bình an rời khỏi chứ?



Nghĩ tới Thẩm Hà, trái tim Thẩm Thất lại thấy lo lắng.



Thẩm Thất mặc kệ toàn người bê bối, ngọ nguậy từ dưới đất đứng lên, mắt nhìn xung quanh cũng không thấy một khúc gỗ nào cả.



Thẩm Thất đành phải khập khiễng tiến lên phía trước.



Đây là đâu?



Tại sao không một bóng người?



Thẩm Thất nhìn qua nhìn lại.



Chỗ này là một vùng đồi núi, nước sông chảy qua giữa hai đồi núi, hai bên hông đều là ruộng bậc thang đã được khai khẩn.



Bây giờ là mùa đông, và cũng là cuối năm, nên trong cánh đồng dường như có một tí lúa nào cả.



Thẩm Thất có thể kết luận, gần đây nhất định có người dân sinh sống.



Chỉ cần xuôi theo dòng sông chảy xuống mà đi, thì nhất định sẽ thấy được con người.



Thẩm thất đi rất chầm chậm, và cảm thấy lạnh rét.



Một luồng gió thổi qua, thổi lạnh tới nỗi Thẩm Thất toàn người run rẩy.



Mái tóc dài lù xù dính vào trên mặt, bị cơn gió thổi qua, như một chiếc nhỏ tát vào gò má mình, cú tát rất là đau.



Thẩm Thất thừa lúc không có người, cởi áo ra vắt khô áo và tóc, rồi mặc lại trên người, và cảm thấy cơn lạnh đã bớt đi một chút



“Tiểu Hà, Tiểu Nghĩa các người ở đâu?” Thẩm Thất vừa đi vừa hét, nhưng mà trên núi hoang vu, chỉ có sự hồi âm của một mình cô ấy.



Thẩm Thất cũng không biết mình đã đi bao lâu, gần đi tới một đoạn gần như con đường chính, thì đột nhiên có chút mắc đái.



Thẩm Thất liền nhớ ra, mình có lẽ đã uống một hơi bụng nước trong lúc chìm trong nước, trong lúc đi bộ thì đã tiêu hóa hết.



Thẩm Thất cười gượng, cũng được coi như chống bụng đói.
Trong khoảnh khắc nghe được giọng nói của Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh muốn quỳ xuống đa tạ ông Trời!



Ông trời có mắt!



Tiểu Thất của anh ấy đã bình an vô sự!



“Vị trí của em đang ở đâu? Gửi cho anh! Anh sẽ đi tìm em!” Hạ Nhật Ninh lập tức đứng dậy lên nói.



“Em…”Thẩm Thất định nói, thì điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng tic, bên đó liền không có tiếng động: “Alo alo alo Nhật Ninh? Alo?”



Thẩm Thất liền nhìn vào điện thoại, thì ra điện thoại hết pin tự động tắt máy rồi!



Trời ơi!



Sao lại như vậy!



Thẩm Thất gần muốn chửi mắng la hét lên?



Hạ Nhật Ninh đang vui mừng, đang đợi Thẩm Thất gửi địa chỉ, Nhưng nói chưa dứt câu thì điện thoại bị gác đi!



Hạ Nhật Ninh mau chóng gọi lại, điện thoại bị tắt máy!



Hạ Nhật Ninh tức tới muốn ném điện thoại đi!



Đáng chết!



Rốt cuộc ở đâu?



Hạ Nhật Ninh không có hơi tức giận, lập tức kiếm Tiểu Xuân: “Bây giờ có thể phân tích địa chỉ của số điện thoại này không?”



Tiểu Xuân trả lời: “Chỉ có thể xác định khu vực, không thể nào định vị được. Tiểu Thu và Tiểu Đông vẫn còn đang ở Malaysia bên đó, chỉ có họ mới giải mã được.”



FUCK!



Hạ Nhật Ninh bực bội đi tới đi lui ở căn phòng, mấy lần đều muốn xông ra ngoài, nhưng chạy tới cánh cửa lại cắn răng quay về.



“Hạ Tổng, không thì mình đi cầu xin Phùng Tổng giúp đỡ.” Tiểu Xuân đề nghị bào: “Anh ấy hiện giờ chắc cũng đang tìm phu nhân.”



Đúng là một câu nói đánh thức người trong mộng!