Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 638 :
Ngày đăng: 13:37 30/04/20
Năm người cùng rớt xuống, thế nhưng chút tin tức cũng không có, điện thoại cũng hết pin, liên lạc không kết nối được.
Ngoài dựa vào cách nguyên thủy, thì còn biết dựa vào gì khác?
Thẩm Thất lau mạnh đi nước mắt sắp tràn ra từ khóe mắt, nghỉ ngơi một chút, lấy ra chút bánh đậu còn lại, cắn mạnh một miếng.
Không cần biết phía trước sẽ gặp chuyện gì, cô ấy đều quyết tâm đi tiếp!
Cú như thế tiếp tục đi!
Ngoài đội tìm kiếm cứu hộ của Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân ra, Hạ Quốc Tường cùng với Vưu Tâm Nguyệt và Trình Thiên Cát, đều đem ba đội ngũ chia nhau bắt đầu tìm kiếm.
Đội ngũ của họ luôn giữ liên lạc với nhau, do đó có bất kỳ tiến độ đều sẽ thông báo cho nhau.
Không thể không nói, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt thật sự rất chuyên nghiệp.
Cả chặng đường họ tìm thấy được dấu vết mà Sùng Minh và Thẩm Hà để lại.
Sùng Minh cũng không có cố tình xóa đi dấu vết, do đó thanh gỗ được gọt nhọn, dấu vết nướng thịt, và những dấu chân nhạt nhòa, đều trở thành manh mối cho Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt tìm đến.
Khi Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt phân tích ra đây là dấu vết mà Sùng Minh và Thẩm Hà để lại, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt liền tập hợp đội ngũ, chủ yếu đi theo manh mối này mà tìm người.
Trình Thiên Cát chủ yếu đem người đi tìm Lưu Nghĩa.
Một ngày một đêm trôi qua, mấy đội đều không có thu hoạch gì.
Chỉ có thể nói Sùng Minh sao mà đi giỏi thế!
Hắn ta bế lấy Thẩm Hà, tuy nhiên đi được hơn cả trăm cây số!
Với tố chất cơ thể này, thực sự là rất ít có ai sánh kịp!
Khi Sùng Minh và Thẩm Hà lần nữa nghỉ ngơi, Thẩm Hà chủ động rửa lấy trái rừng cho Sùng Minh ăn.
Sùng Minh đưa tay nhận lấy, mở miệng liền cắn.
Sùng Minh quay đầu nhìn Thẩm Hà, hắn ta thật sự muốn đem cô nhóc này bỏ lại quay đầu rời khỏi!
Nhưng, hắn ta không dám.
Sùng Minh chỉ có thể mà cố gắng, học làm sao dỗ con nít.
Vỗ cho đến khi Thẩm Hà hài lòng, Thẩm Hà mới lại ôm cổ của Sùng Minh mà khóc.
Sùng Minh vừa cẩn thận mà vỗ lấy Thẩm Hà, vừa thầm nghĩ: mình cả đời này có phải không thoát khỏi móng vuốt của cô nhóc này? Cô bé lớn lên vẫn muốn khóc, thì phải làm sao? Có thể dẫn Thẩm Lục cao chạy xa bay cả đời không quay về không?
Thẩm Hà khóc đủ rồi, lau nước mắt, nói: “Lần này miễn cưỡng hợp lệ, lần sau nhẹ hơn nữa.”
Tay Sùng Minh đơ ra.
Lần đầu có người dám nói thế với hắn ta.
Thế nhưng, hắn ta tuy nhiên không giận.
Ưm, là bởi vì bị chọc tức quen rồi chăng?
Người của Thẩm gia quả nhiên rất biết cách chọc tức người.
Sùng Minh đột nhiên rất đồng tình với Hạ Nhật Ninh, bị Thẩm Thất chọc tức rất nhiều lần rồi chăng?
“Được rồi. Chúng ta có thể đi rồi.” Thẩm Hà chủ động ôm lấy cổ Sùng Minh, để Sùng Minh bế lấy mình.
“Không chờ mẹ con qua kiếm con nữa sao?” Sùng Minh liếc xéo nhìn cô bé, không biết tại sao, khí chất khi xưa của Sùng Minh rất tà khí, nhưng từ sau khi ở bên cạnh Thẩm Hà, tà khí trên người Sùng Minh hình như càng ngày càng ít đi.
Tất nhiên, khi đối diện với người khác, vẫn là một bộ mặt lạnh băng, với tư thế hận không thể giết sạch cả nhà đối phương.
Một khi đối mặt với Thẩm Hà, hắn ta muốn tà ác cũng không tà ác nổi.
“Con nghĩ rồi, chân mẹ con ngắn, chờ mẹ tìm tới, còn chưa biết đến khi nào. Chân mợ dài, người đi ra cả một ngày một đêm này, mami con đuổi theo ba ngày ba đêm cũng không tìm tới nơi. Chúng ta vẫn nên đi ra ngoài trước, mới gọi điện cho mami.”