Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 639 :
Ngày đăng: 13:37 30/04/20
Sùng Minh không kiềm được mà nhìn lấy Thẩm Hà một cái.
Cô nhóc này được đấy!
Mới ba tuổi rưỡi đầu óc đã sáng suốt như thế, này mà lớn lên chắc còn hơn thế nữa?
Sùng Minh bế Thẩm Hà tiếp tục đi về trước, tốc độ đi của Sùng Minh quả nhiên rất nhanh, một lát thôi thì đã đem dấu vết vừa rồi để lại cách một khoảng cách khá xa.
Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt liền tìm đến nới mà Sùng Minh và Thẩm Hà vừa để lại dấu vết.
“Họ chắc là đã đi được một lúc, không quá một tiếng đồng hồ.” Vưu Tâm Nguyệt nhìn dấu vết mà phán đoán nói: “Chúng ta tranh thủ thời gian mà đuổi theo, trước tối hôm nay có thể tìm được!”
Hạ Quốc Tường nhìn Vưu Tâm Nguyệt, thấy vẻ mặt mệt mỏi của bà ấy: “Em đã đi rất lâu, có cần nghỉ một lát không? Nói cho cùng em không còn trẻ nữa.”
Vưu Tâm Nguyệt lau mồ hôi, nói: “Không sao. Đây là cơ hội để em chuộc lỗi, em không thể nghỉ ngơi. Đi thôi.”
“Tâm Nguyệt.” Hạ Quốc Tường liền kéo lấy Vưu Tâm Nguyệt: “Em vẫn cứ gắng gượng như thế.”
Vưu Tâm Nguyệt vỗ lấy tay của Hạ Quốc Tường, điềm đạm trả lời nói: “Lần này không phải gắng gượng, mà là đi cứu cháu gái của em. Nhật Ninh đã đem người đi tìm Thẩm Thất, tin rằng không bao lâu có thể tìm thấy. Em hy vọng cả nhà chúng ta có thể sớm ngày đoàn tụ. Cho dù họ vẫn không chịu nhận người mẹ này, không chịu kêu em một tiếng bà nội, em cũng chịu.”
Ánh mắt Hạ Quốc Tường lướt qua sự dịu dàng.
Đây là Vưu Tâm Nguyệt mà ông ta quen biết, lần đầu nói ra câu nói như thế.
Cô ấy cuối cùng hiểu được tầm quen trọng của tình thân.
Cuối cùng đã hiểu, một mình có thể cậy mạnh, nhưng khi đối mặt với người nhà, thì nhất điịnh phải dịu dàng mềm mỏng.
“Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian!” Vưu Tâm Nguyệt bị Hạ Quốc Tường nhìn tới có chút không tự nhiên: “Nói cho cùng Sùng Minh là đàn ông, không biết cách chăm sóc trẻ con. Chúng ta vẫn nên tranh thủ qua sớm! Lỡ như Tiểu Hà chọc tức Sùng Minh, làm ra chuyện gì khác thì biết phải làm sao?”
“Được, chúng ta đi ngay bây giờ.” Hạ Quốc Tường thu dọn lấy balo, nhìn sắc trời nói: “Trời này chỉ sợ là sắp mưa, chúng ta cần phải tìm thấy họ trước khi trời tối.”
Vưu Tâm Nguyệt gật đầu, tiếp tục đi theo.
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt thực ra thể lực đều rất tốt, cho nên đi chậm như vậy, là bởi vì họ phải tự tin trong một phạm vi tìm kiếm rộng lớn nhất định mới có thể tìm được dấu vết của đối phương.
Nới trắng ra, Sùng Minh là đi thẳng, còn Hạ Quốc Tường bọn họ là đi theo hình chữ z mà tiến hành rà soát tòn bộ.
Trên khoảng cách, thì cách xa Sùng Minh rất nhiều.
Sùng Minh gật đầu: “Sao con lại che đầu?”
“Con muốn che mặt, nhưng tay con quá nhỏ, nên chỉ có thể che đầu.” Thẩm Hà nghiêm túc mà nói năng lung tung.
Sùng Minh liền cười.
Được thôi, hắn ta thừa nhận, hắn ta cũng bị sự dễ thương của Thẩm Hà thuyết phục rồi!
Khó trách Hạ Nhật Ninh suốt ngày cứ với biểu cảm kiêu ngạo sắp bay lên trời, có một đứa con gái tinh quái lại nghịch ngợm nhưng lại có vô số ưu điểm thông minh tuyệt đỉnh thế này, thực sự là chuyện đáng hãnh diện.
Sùng Minh chỉ lấy áo khoác của mình nói: “Đến lúc đó ta cởi áo của ta cho con.”
“Nhưng cũng bị ướt.” Thẩm Hà chu miệng nói: “Mợ cao như thế, người không cảm thấy khi người che chắn cho mưa rớt xuống, vừa hay là rớt trên mặt con sao?”
Sùng Minh thật sự vui rồi.
Cô nhóc này.
Khi mà hai người câu qua câu lại, mây đen trên đỉnh đầu đúng thật sự cuồn cuộn kéo đến.
Sùng Minh thấy xung quanh thật sự không chỗ tránh mưa, trong tay cũng không có đầy đủ dụng cụ, chỉ có thể dầm mưa rồi.
Thẩm Hà cũng không che đầu nữa, chuẩn bị chấp nhận sự an bài của số phận.
Sùng Minh vừa muốn nói, thì nghe thấy sau lưng có người kêu lớn: “Đợi đã.”
Sùng Minh bế lấy Thẩm Hà quay đầu lại, thì thấy một đội ngũ đang điên cuồng chạy về hướng của họ.
Sùng Minh không kiềm được mà nhàn hạ nói với Thẩm Hà: “Lần này chúng ta không cần mắc mưa nữa.”
Thẩm Hà há to miệng: “Họ là ai thế? Là đến tìm chúng ta sao? Mami đâu? Mami cũng sẽ đến chứ? Người đó đâu? Người đó cũng sẽ đến chứ? Mẹ nuôi đâu, những người khác đâu?”
“Câu hỏi của con nhiều quá.” Sùng Minh khẽ nhướng mi, nói: “Cuối cùng có thể đem gánh nặng này vứt đi rồi!”
Thẩm Hà nghe Sùng Minh nói thế, liền nín không nói gì nữa.
Đôi mắt to cứ nhấp nháy, cứ thế mà nhìn người từ xa từng chút một tiến gần.